Hoắc Sầm mang tôi trở về nhà trong khi vết thương còn chưa hồi p
hục, ba mẹ biết tin tôi bị thương nặng như thế rất đau lòng. Còn chưa về nhà mà tôi nghe giọng nói nghẹn ngào của mẹ cũng không chịu nổi xúc động theo mẹ, vẫn khuyên bà nên yên tâm. Tôi gọi điện cho Tư Duệ báo tin tôi sẽ rời đi, anh ta nói đợi khi nào tôi bình phục anh ta sẽ cùng mẹ và em trai đi thăm tôi.“Bảo bối…” Cánh cửa phòng bệnh đóng chặt, Hoắc Sầm ngồi bên cạnh giường vuốt tóc tôi, đôi mắt anh dịu dàng.
“Anh trai anh gầy đi nhiều rồi. Có phải rất lo lắng cho em?”
Hoắc Sầm lắc đầu.
“So với những gì em phải chịu đựng, anh gầy đi một chút thì có sao.”
“Mau nói cho anh biết, tại sao em lại ra nông nổi này?”
Tôi đoán Lạc Khinh Tâm đã nói cho anh biết từ sớm rồi, nhưng anh chắc chắn không tin cô ta. Tôi cười chua chát, tôi biết là anh rõ ràng muốn xác nhận lại chuyện này, nhưng tôi nói ra sự thật anh sẽ làm gì? Mối tình lâu dài của anh và Lạc Khinh Tâm sẽ chấm dứt ư? Anh mặc dù cưng chiều tôi nhưng anh cũng yêu cô ấy, anh sẽ từ bỏ tình yêu vì tình thân hay không?
“Anh… chị dâu đã kể cho anh những gì?”
“Cô ấy nói hai người đi ngắm sao không may em trợt chân ngã xuống núi.”
Tôi lắc đầu siết chặt tay nhìn Hoắc Sầm, nếu như nói sự thật cho anh mà anh vẫn không tin tôi. Thì có lẽ tôi thua Lạc Khinh Tâm thật thảm hại, cho dù là mạng sống này bị đem ra đánh cược.
“Vậy sao? Nếu em nói là do em yêu anh nên làm chị ấy tức giận muốn giết em, sau đó nhẫn tâm đẩy em xuống núi thì sao?”
Hoắc Sầm nhìn tôi trân trân, ánh mắt anh nghi hoặc lầ kiểu như biết trước được kết quả tôi sẽ nói như thế.
“Tiểu Du… mặc dù Khinh Tâm có phần tùy hứng nhưng cô ấy từ trước đến nay rất lương thiện. Em không thể vì muốn phá hoại mối quan hệ của bọn anh mà nói dối như vậy.”
Hoắc Sầm lay hai vai tôi, tôi đau đớn nhìn người mình yêu sâu đậm này.
“Vậy nên anh cho rằng là em nói dối… là em bịa chuyện… là em cố tình liều mạng để đánh cược lòng thương hại từ anh sao?”
“Tiểu Du… ý anh không phải vậy.”
Tôi lắc đầu, nước mắt sớm rơi không dừng lại được.
“Anh không tin em, anh đi về đi. Em không muốn nhìn thấy anh nữa.”
“Tiểu Du… em biết là anh lo lắng cho em mà, cả ba mẹ nữa. Hai người đang đợi em về, em đừng như vậy có được không? Chuyện của em và Khinh Tâm chắn chắn có hiểu lầm, em trở về anh sẽ gọi cô ấy đến để hai người nói chuyện với nhau.”
Hoắc Sầm ơi là Hoắc Sầm, rõ ràng anh biết trong lòng tôi anh đang ở vị trí nào mà… anh biết tôi đau lòng mà… Hay là anh căn bản chỉ thương hại tôi là đứa trẻ mồ côi nên cho tôi sự ấm áp, chứ không phải thương yêu tôi như những gì anh thể hiện ra ngoài.
“Không… bây giờ em không thể về. Anh về đi, nói với ba mẹ khi nào em khỏe hơn sẽ trở về.”
Tôi vừa lắc đầu vừa đẩy tay Hoắc Sầm đang nắm tay tôi, sự đau đớn từ vết thương không bằng nổi đau trong tim.
“Được. Em ở lại dưỡng bệnh cho khỏe khi nào muốn về nói cho anh, nhưng anh sẽ tới đây hằng ngày để thăm em.”
Hoắc Sầm bước ra ngoài đóng cửa lại, tôi cũng không muốn nhìn anh. Trong lòng nguội lạnh, tôi nằm khóc uất ức. Tại sao? Tại sao anh không tin tôi? Anh từng nói anh là chỗ dựa của tôi, là người nhà của tôi mà? Đồ tồi!
Tôi nằm khóc sưng cả mắt, cho đến khi bác sĩ vào phòng nhận ra sắc mặt của tôi mới sửng sốt.
“Mấy hôm nay tâm trạng còn tốt lắm mà, sao hôm nay lại thế này?”
“Hay là vết thương của cháu trở nặng?”
“Không phải đau ạ, tại ở trong phòng chán quá nên cháu hơi buồn.”
“Nằm nghiên qua bác xem vết thương đỡ hơn chưa.”
“Vâng.”
“Ok rồi nhé, đợi vài hôm nữa có thể xuất viện.”
“Bác sĩ, cháu muốn đổi phòng bệnh ạ.”
“Tại sao lại muốn đổi?”
“Cháu sợ có một số người không mang theo ý tốt tìm tới, mong bác giúp cháu. Cháu cũng muốn bệnh viện bảo mật thông tin cho cháu, nếu có ai hỏi thì cứ bảo là cháu xuất viện rồi.”
“Ý cháu là người hại cháu bị như thế này?” Bác sĩ nhấc kính ra lau qua lau lại sau đó nhíu mày suy nghĩ.
“Vâng.”
“Được, vậy giờ bác đi làm thủ tục đổi phòng cho cháu. Sau đó thì yên tâm bác sẽ dặn mọi người cẩn thận.”
“Vâng, cháu cảm ơn bác sĩ.”
Tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì tôi biết hôm nay Hoắc Sầm trở về sẽ đi tìm Lạc Khinh Tâm hỏi cho rõ. Và cô ta biết tôi còn sống có thể sẽ ra tay trong đêm nay, tôi mệnh yểu đơn cô thế cô, ngay cả người nhà còn không thể tin tưởng thì làm sao là đối thủ của Lạc Khinh Tâm?
Tôi được đổi sang phòng yêu cầu ở tầng 6, cách phòng cũ tôi nằm lúc trước hai tầng. Mà ở nơi này cũng an toàn hơn vì có bác sĩ và y tá túc trực thường xuyên.
Khi Tư Duệ nhận được điện thoại từ tôi đã rất kinh ngạc, buổi tối anh mang theo cơm nóng cùng mẹ đến thăm tôi. Vừa nhìn thấy Tư Lan tôi không khỏi ấm áp, ngoài ba mẹ nuôi ra thì bà là ngọn cỏ cứu sinh của tôi cho tôi thấy ánh sáng lần nữa.
“Chuyện này là thế nào, sao ta nghe nói con được người nhà đón về rồi?”
“Chuyện không như ý, e rằng bọn họ không ai tin con.”
“Còn có chuyện này sao? Người nhà của em là kiểu người gì vậy?” Tư Duệ bực bội ngồi bênh cạnh gọt trái cây hậm hực.
“Anh trai không tin là chị dâu có thể làm ra chuyện như vậy, sợ là khi đón em trở về nhà cũng không được bình yên.”
“Nghe nói còn chưa kết hôn mà? Tin người ngoài hơn cả em gái mình sao?” Tư Duệ đưa miếng táo lên miệng tôi, tôi cắn một miếng vừa chua vừa ngọt.
“Sao anh biết?’ Tôi nhìn Tư Duệ, Tư Lan vuốt tay tôi cười nhìn anh ta.
“Trên báo có nói mà.”
Tôi không biết nói gì nữa, tôi không muốn về nhà nữa.
“Du Du, hay là về nhà cô ở đi. Dù sao cũng an toàn hơn ở đây, nếu như điều cháu đoán là sự thật thì ở lại bệnh viện nguy hiểm hơn nhiều.”
Tư Duệ nghe mẹ anh ta nói thế cũng nhìn tôi gật đầu, thật ra chuyện này đúng là giải pháp tốt nhất với tôi lúc này.
“Được, cháu sẽ về cùng cô.”
Tư Duệ lại tách hột ra khỏi miếng táo đưa lên môi tôi: “Ăn đi, tôi lấy hạt ra cho em rồi.”
Tôi nhìn Tư Duệ, người đàn ông này còn dịu dàng hơn cả anh ấy.
Hoắc Sầm… là anh đẩy tôi ra khỏi anh. Chắc là giữa chúng ta không thể có tình yêu như những gì tôi muốn, làm sao đây Hoắc Sầm…