;Tôi nghe lời Tư Lan, hôm sau để Tư Duệ đón về nhà họ Tư, mặc dù vết thương còn đau nhưng điều đó không quan trọng. Tôi đã thoát khỏi bệnh viện mà không cần phải sợ hãi Hoắc Sầm hay Lạc Khinh Tâm tìm tới nữa.
Trước khi lên xe rời đi, tôi có để lại lời nhắn ở lễ tân bệnh viện cho Hoắc Sầm. Tôi không hy vọng anh nhớ về tôi, chuyện tôi nợ nhà họ Hoắc tôi sẽ trả bọn họ và chuyện giữa tôi và anh cũng coi như là tuổi trẻ sai lầm. Ba mẹ nuôi có ơn nuôi dạy tôi, một ngày nào đó tôi sẽ trả hiếu cho bọn họ.
Còn bây giờ tôi không muốn có một chút dây dưa gì ở nơi này nữa, tôi rất mệt tôi muốn nghỉ ngơi. Như thế tôi không lưu luyến gì, được Tư Duệ đưa ra xe bằng xe lăn, Tư Lan rất vui khi tôi trở về cùng bà nên từ sớm đã cùng nhau đi, cái cảm giác này giống như chúng tôi là một gia đình thật sự.
Tư Duệ mở cửa đưa tôi và mẹ anh ta ngồi phía sau xe còn bản thân ngồi cùng tài xế ở phía trước, thật ra quen biết nhau bấy nhiêu ngày tôi cũng chưa từng hỏi Tư Duệ kinh doanh cái gì. Nhưng nhìn chiếc ô tô này cũng không phải là loại xe đơn giản và rẻ tiền.
Tôi đã biến mất trước mắt Hoắc Sầm như vậy, tôi biết anh sẽ đến bệnh viện và sẽ tìm tôi ở bất kỳ đâu anh muốn. Nhưng tôi cũng biết dựa vào nơi ở của nhà họ Tư, ở tận miền quê ngoại ô thành phố thì tôi sẽ được an toàn.
Xe chạy rất lâu mới đến, trong thời gian nhàm chán đó tôi kể chuyện cho bà Tư Lan về cuộc sống bất hạnh và hạnh phúc của tôi khi trước. Tư Lan nghe xong đôi mắt nhìn tôi trìu mến:
“ Không sao chuyện đã qua rồi, chỉ cần con khỏe lại nhà chúng ta sẽ có cuộc sống mới hạnh phúc hơn. Con muốn đi du học ta sẽ đưa con đi.”
“Đúng vậy, em cứ xem chúng ta là người nhà đi.” Tư Duệ ngồi phía trước nhẹ nhàng nói, đôi mắt hoa đào xuyên qua gương chiếu hậu làm tôi ngại ngùng.
Nhà họ Tư nằm trong một trấn nhỏ, xung quanh là đồi núi xanh mướt, có hồ lớn đầy ắp cá tôm, có cánh đồng lúa và đậu. Một con đường bê tông nhỏ dẫn vào trong, xe ô tô rất nhanh đã đến cổng lớn màu sơn đen phủ đầy hoa thiên lý. Tôi có chút ngỡ ngàng vì những thứ bình dị bên ngoài cửa sổ, đợi Tư Duệ bế tôi ra ngoài ngồi lên xe lăn.
Khung cảnh ở đây thật yên bình làm tôi thấy mình thoải mái hơn hẳn, sức khỏe cũng khôi phục thêm một chút.
Biết tôi thích nơi này nên Tư Lan cũng rất vui, bà nắm tay tôi cùng tôi và Tư Duệ đi vào trong.
Dưới giàn hoa thiên lý xanh mát trong sân, một lão bà tóc bạc phơ đang nằm thim thíp trên ghế tựa bên bàn có một chiếc radio phát nhạc cải lương. Tư Duệ đúng sau lưng tôi cúi đầu xuống nói: “Hình như bà anh đang ngủ, đừng sợ. Bà rất yêu quý em.”
“Làm sao anh biết?” Tôi nghi hoặc hỏi Tư Duệ.
Lúc này bà Tư Lan đã đi đến bên cạnh lão bà, nhỏ nhẹ gọi một tiếng: “Mẹ!”
Lão bà mở mắt nhìn chúng tôi một lúc sau nở nụ cười, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi, chào mừng em đã gia nhập gia đình của anh.” Tư Duệ đẩy xe lăn để tôi đến bên cạnh bà của anh ta.
Tôi không biết đã nói những chuyện gì, nhưng cảm thấy mình và lão bà nhà họ Tư này rất hợp nhau. Chúng tôi làm quen rất nhanh sau đó nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, cuối cùng là bà mong tôi ở lại đây lâu dài.
Biết tôi bị thương chưa khỏi bệnh nên sau khi ăn cơm xong thì cũng không làm phiền tôi nghỉ ngơi. Mà bà Tư Lan sớm đã sắp xếp cho tôi ở một phòng nhỏ bên cạnh bà ấy, điều mà tôi ngạc nhiên là trong nhà bọn họ rất rộng rãi bày trí cũng rất quy cũ còn có người giúp việc nhà, nấu cơm, quét dọn. Điều mà tôi cứ nghĩ chỉ có nhà giàu trên thành phố mới có, cứ nghĩ Tư Lan là phú bà nông thôn. Nhưng không nghĩ sau khi chứng kiến tất cả mọi thứ tôi mới biết nhà họ Tư thật sự giàu và giàu hơn những gì tôi nghĩ.
Khi Tư Minh trở về nhà đã là buổi chiều, cậu ấy rất vui khi biết tin tôi ở lại. Nghe nói đi câu cá cùng bạn rồi mang cá về bảo nhà bếp nấu cho tôi ăn để tẩm bổ nhanh khỏi bệnh.
“Chị… chị quyết định ở lại đây thật sao?”
“Ừm, sao thế? Có phải cậu sợ tôi ăn hết tiền nhà cậu?”
“Không có, chị cứ yên tâm ở đây. Khi nào chị khỏi bệnh em sẽ dùng con xe yêu quý của em chở chị đi phượt.”
Tư Duệ đang ngồi đọc sách ở phòng khách nhìn thấy tôi cùng Tư Minh nói chuyện thì lắc đầu, mà hai mẹ con bà Tư Lan đang ở trước nhà cùng xem phim truyền hình.
Tôi nhìn Tư Minh cười gượng, tôi còn không biết làm gì để trả ơn bọn họ cưu mang và cứu mạng tôi.
Tư Lan đang xem phim cùng lão bà bên ngoài đột nhiên cầm điện thoại đi vào phòng khách nhìn tôi, Tư Duệ và Tư Minh đang ngồi bên cạnh cũng nhìn bà không hiểu chuyện gì. Bỗng Tư Duệ cầm điện thoại lên, anh ta đọc cái gì đó rồi im lặng.
Tư Minh và tôi vẫn không hiểu bọn họ đã đọc cái gì, không ngờ Tư Lan nói:
“Tiểu Du, cô vừa đọc tin tức. Hoắc Sầm và tiểu thư nhà họ Lạc sẽ kết hôn vào tháng sau, cậu ta và nhà họ Hoắc có lẽ không nhớ đến cháu nữa. Cháu cũng đừng vì chuyện rời khỏi bệnh viện mà thấy có lỗi làm gì.”
“Tin này là thật.” Tư Duệ nhìn tôi gật đầu.
“Vậy thì em phải cảm ơn tin tức đến nhanh thế này, không sao cả. Bây giờ em có mọi người bên cạnh, anh ấy kết hôn cũng tốt. Đó là chuyện nên làm.”
“Chị tiểu Du, đợi em vài năm em sẽ cưới chị.”
Tư Duệ và Tư Lan nghe xong liền đồng thanh mắng cậu ta: “Ăn nói cái kiểu gì thế!”
Chỉ có lão bà ngồi xem tivi nói vọng vào với tôi: “Hai anh em tụi nó con xem chọn được đứa nào? Bà gả cho cháu.”
Tôi mím chặt môi, không khóc. Dù có thật sự rất đau lòng.