Vì không thể để lộ mình yêu anh mà tôi dần tránh né anh, cắn răng chôn chặt tình cảm này, đối với Lạc Khinh Tâm chị dâu tương lai này, tôi lo lắng bị p
hát hiện cho nên hết sức giữ khoản cách.Chỉ tiếc là Lạc Khinh Tâm sớm biết tôi yêu Hoắc Sầm, trong một lần cả nhà tôi đi cắm trại, Lạc Khinh Tâm cũng cùng đi.
Khi trời đêm đầy sao Lạc Khinh Tâm nói muốn cùng tôi đi ngắm sao, tôi không tiện từ chối nên đi cùng cho đến khi… trên đỉnh núi vắng vẻ Lạc Khinh Tâm nói cô ấy đã biết tất cả…
Tôi không thể chối được nữa… tôi và cô ấy trò chuyện về Hoắc Sầm.
“Tiểu Du… A Sầm không yêu cô, cô đừng dùng thứ tình cảm bẩn thỉu này bám lấy anh ấy nữa. A Sầm nói sẽ cùng tôi kết hôn, sớm thôi tôi sẽ là chị dâu của cô!.”
“Khinh Tâm… chị yên tâm tôi không tranh với chị.”
“Nhưng lấy gì để đảm bảo? Tiểu Du cô vốn là em gái nuôi mà thôi, lỡ như các người làm chuyện đồi bại sau lưng tôi thì sao?”
“Khinh Tâm tôi hứa với cô, tôi sẽ không làm thế.”
“Chỉ có người chết mới khiến tôi yên tâm, cô không nên sống!”
“Cô định làm gì?”
“Cô chết đi!”
“A….! Ba… mẹ… Anh trai cứu em!”
“Chết đi!” Tôi bị bàn tay của Lạc Khinh Tâm đẩy ngã, gió đêm buốt qua da thịt.
Bầu trời vốn đang đầy sao kia đã không còn lung linh nữa, khi cơ thể tôi rơi vào khoảng không. Nước mắt rơi vội vã, tôi cứ nghĩ mình sống ở cuộc đời này có gia đình ba mẹ và anh trai yêu thương sẽ không bị bỏ rơi nữa. Nhưng bây giờ có lẽ mọi thứ đã kết thúc rồi…
Lạc Khinh Tâm từ cô gái dịu dàng trở nên đáng sợ, cô ấy tàn nhẫn đẩy tôi xuống núi mà không biến sắc.
Lúc tôi tuyệt vọng nhất tôi nhớ Hoắc Sầm kinh khủng chỉ mong anh đến cứu tôi, tôi hứa sẽ không bao giờ bám lấy anh ấy nữa. Thế nhưng thi thân thể chạm vào mặt đất và đá lạnh sắc nhọn bên dưới những cơn đau kéo đến như thủy triều, tôi đã không còn chút hy vọng gì nữa.
Hoắc Sầm em còn chưa nói em yêu anh!
Sau khi rơi khỏi vách núi tôi bị thương nặng bất tỉnh mê mang không biết gì, đến khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trong bệnh viện. Mà người ở bên cạnh tôi lúc này là một người xa lạ…
“Cô gái cháu tỉnh rồi?”
“Cô là ai? Đây là ở đâu vậy ạ?”
“Đừng gắng sức, cháu bị thương nặng như vậy tỉnh lại là kỳ tích rồi. Vết thương vẫn đang chảy máu cần phải điều trị lâu dài.”
“Vâng…” Tôi nhìn cả người mình băng bó khắp nơi mà tủi thân, từ nhỏ được nhận nuôi đến lớn được ba mẹ nuôi chăm sóc tôi chưa bao giờ rơi vào tình cảnh thế này.
“Chân của cháu…”
“Bác sĩ nói bị mích xương cần phải băng bó thuốc, cháu đừng lo quá.”
“Đây là bệnh viện thành phố, hôm qua cô vào núi hái rau vô tình nhìn thấy cháu nằm bất tỉnh còn chảy nhiều máu nên gọi người đưa cháu đến đây.”
“Cháu cảm ơn cô, nếu như không có cô cứu mạng có lẽ cháu sẽ chết mất.”
“Cháu gái, để cô đi gọi bác sĩ.”
Tôi nhìn bóng lưng người phụ nữ rời đi, trong lòng ngỗn ngang cảm xúc. Tôi cảm giác bây giờ mình ngay cả muốn nghiêng người cũng không thể nhúc nhích được nữa, vết thương phía sau lưng rất đau.
Khi cửa mở ra lần nữa, một đoàn bác sĩ đã đến phòng của tôi. Bọn họ nói rơi từ vách núi xuống không gãy cổ không mích hộp sọ đã là kỳ tích rồi. Bây giờ chân chỉ bị mích xương, còn vết thương sau lưng do phạm phải xương sống nên điều trị lâu một chút cần phải tĩnh dưỡng và kiên trì sẽ không thành chấn thương nặng.
Bác sĩ nói tôi gọi người nhà đến để thông báo và bắt đầu điều trị.
Tôi rất lo lắng ba mẹ và anh trai sẽ đi tìm mình, sẽ lo lắng cho mình mà ốm o gầy mòn. Tôi rất nhớ bọn họ cũng muốn gọi cho anh trai đến bệnh viện ngay lập tức. Tôi tự hỏi khi tôi mất tích Hoắc Sầm sẽ tìm tôi chứ? Sẽ vì tôi mà đau lòng không?
Ba mẹ sẽ nhớ tôi lắm nhỉ?
Tôi nóng lòng hỏi người phụ nữ đã giúp đỡ mình.
“Cô ơi, mấy hôm nay cô có nghe tin ai đi tìm cháu không ạ?”
“Không có, cô cũng nhờ người làm bên đài truyền hình nghe ngóng xem có nhà nào báo tìm người hay không nhưng không thấy.”
“Vậy sao…?”
“Cô gái, có phải cháu gặp chuyện gì nghiêm trọng không? Nếu không sao lại rơi xuống vách núi, bị thương nặng như thế mà người nhà cũng không đi tìm gì cả.”
“Cháu… cháu không có gia đình…” Tôi khóc… tôi đau lòng.
Tại sao ba mẹ và anh trai không tìm tôi? Tại sao vậy? Lạc Khinh Tâm đã nói gì với bọn họ? Lạc Khinh Tâm có lẽ đang rất vui mừng vì giết tôi, nhưng ba mẹ và anh trai chẳng lẽ không muốn tìm tôi và không tìm nguyên nhân sao?
Thành phố này rất nhỏ đi một vòng là có thể gặp nhau rồi, một cô gái 20 tuổi như tôi mất tích lại không có chút tin tức tìm kiếm từ người nhà. Tôi vừa nghi ngờ ttrong lòng vừa lo lắng, nếu ba mẹ thật sự đi tìm tôi nhưung tìm không thấy thì bọn họ sẽ như thế nào? Còn nếu tìm ra tôi nhìn thấy tôi cả người thương tích sẽ lo lắng hơn nữa.
“Cháu à đừng khóc nữa… nếu cháu không có gia đình thì hãy yên tâm điều trị. Cô sẽ giúp cháu.” Nói rồi bà ấy ôm tôi vào lòng an ủi, sau gia đình đây là người cho tôi ấm áp mà tôi mong cầu.
“Không được, cháu phiền cô quá rồi. Ơn cô cứu mạng cháu còn chưa báo đáp, bây giờ cháu thế này nằm ở đây tiền điều trị sẽ không nhỏ.”
“Ngốc quá thứ cô không thiếu chính là tiền.”
Tôi nghe vậy ngạc nhiên, dù sao tôi nhìn mãi cũng không nhìn ra bà là người có tiền.
Vậy là tôi ngoan ngoãn nghe lời ở bệnh viện điều trị, thời gian lặng lẽ trôi đi. Tôi cũng biết được người phụ nữ cứu mạng tôi tên là Tư Lan, tuy bà sống ở nông thôn nhưng là một phú bà chính hiệu. Trong nhà còn có hai đứa con trai và một cụ già nhưng bọn họ điều là người hiểu chuyện và thành đạt, thỉnh thoảng Tư Lan sẽ để hai đứa con trai mang cơm vào cho tôi.
Tôi rất biết ơn và áy náy còn có ngại ngùng đối với hai con trai của Tư Lân, bởi vì căn bản là hai thanh niên này rất bám người.
Tư Duệ lớn hơn tôi 10 tuổi đang là chủ một công ty nào đó, còn Tư Minh nhỏ hơn tôi hai tuổi. Bọn họ đối với tôi thân thiết còn hơn người nhà ruột thịt, tôi cũng dần quen.
Tôi tìm thấy tình yêu thương của bọn họ giống như gia đình họ Hoắc.
Chân tôi dần dần hồi phục tôi có thể cử động và tháo bột nhưng vết thương sau lưng phải trải qua phẩu thuật vài lần.
Có một hôm y tá đến phòng bệnh thay thuốc cho tôi trò chuyện với bạn cô ấy, tôi tình cờ biết được Hoắc Sầm vẫn đi tìm tôi.
“Chị nói Hoắc Sầm đang tìm em gái anh ấy sao?”
“Đúng vậy, nghe nói nhà họ Hoắc rất đau lòng khi hay tin cô ấy mất tích.”
“Vậy sao bọn họ không đưa lên truyền hình tìm cho nhanh?”
“Nhà họ kinh doanh, có vô số đối tác và kẻ thù nếu tin này tung ra e rằng tung hại kinh tế không nhỏ.”
“Cô nói cô con gái đó đi đâu rồi? Có khi nào bị bắt cóc rồi?”
“Không biết, mà tôi nghe nói vì em gái mất tích nên Hoắc Sầm và bạn gái ầm ĩ một phen.”
Tôi nằm trên giường ngây ngốc, sau khi nghe được mọi thứ mới biết mình đã hành động ấu trĩ thế nào. Bao nhiêu lâu nay tôi không gọi điện cho ba mẹ và anh trai.
Nghĩ rằng mình có lỗi tôi đã khóc rất lâu.
Lúc tôi đang khóc thương tâm, cánh cửa phòng bệnh mở ra tiếng lộc cộc của giày da vâng lên vội vã rồi dừng hẵn bên giường tôi. Hơi thở gấp gáp mùi nước hoa thanh mát quen thuộc bay vào mũi…
“Tiểu Du…” Giọng của Hoắc Sầm nghẹn ngào mang theo sự kích động khó che dấu.
Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm tôi nhìn thấy anh ấy như thế, xuyên qua bóng nước mắt trong suốt tôi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai góc cạnh mà mình ngày nhớ đêm mong. Hoắc Sầm đã gầy đi rất nhiều, hốc mắt sâu thẳm xương gò má nhô ra, đôi môi bạc mím lại dưới cằm lún phún râu.
“Anh… trai…”