1. Home
  2. Huyền Huyễn
  3. Phong Thành Mỹ Ca – Bảy Kiếp Phong Ba
  4. Chương 9: Nàng Bị Hạ Độc Rồi

Phong Thành Mỹ Ca – Bảy Kiếp Phong Ba

Chương 9: Nàng Bị Hạ Độc Rồi

❮ sau
tiếp ❯

ter_book-content__qYbKZ">

Tịch Dương cầm quạt giấy có chuỗi ngọc phỉ thúy trên tay phe phẩy, áo bào màu kim khắc hoa văn tinh xảo trên người hắn nổi bật phối hợp cùng khuôn mặt ẩn sau mặt nạ và mái tóc đen dài khiến người ta có cảm giác hắn rất thần bí. Đứng bên ô cửa quán trọ nhìn xuống phố xá  kia, đây là con đường lớn nhất Phong Thành người đi kẻ đến tấp nập, hắn nhớ Tịch Vân tha thiết, bản thân hắn tự trách mình tại sao ngày đó lại không cản trở sự quyết định của phụ hoàng. Còn tưởng nàng đi sứ sang Đại Thiên Châu sẽ tăng thêm hoà khí hai nước nhưng nào ngờ một lần đi không thấy hồi âm trở về, nếu lúc đó hắn không thuận theo thánh chỉ có phải Tịch Vân vẫn còn ở bên cạnh mình? Một nữ nhân chân yếu tay mềm trói gà không chặt vậy mà bị đưa đi sứ đứng là chuyện vô lý nhất trần đời, phụ hoàng hắn đang mưu tính cái gì thế?

Tịch Liên rót chén trà bước tới bên cạnh,vẫn là chiếc nón có mành treo che mặt như thường lệ, hắn nhìn dòng người qua lại dưới chân suy nghĩ. Tháng trước bọn họ đã nhận được tin Tịch Vân bị Chiêu Vương bắt đi vội vàng lên đường sợ nàng nguy cấp tính mạng giờ đã đến được đây nhưng cũng đã có người cứu nàng. Lòng nhẹ nhàng hơn, chỉ cần nàng bình an chuyện hai nước bên kia bọn hắn sẽ giải quyết cho nàng.

Đông Thạch cầm theo ít cá mang từ bên ngoài trở về nhà, hắn đã thiết lập cấm chế xung quanh đây rồi. Không một kẻ ngoại nhân nào có thể bước chân vào đây được, tuy phải sử dụng chút tiên thuật nhưng cũng không ảnh hưởng gì. Có lẽ vài hôm nữa hắn sẽ theo sư huynh trở về tiên giới, chỉ sợ khó mà gặp lại nàng. Ở đây nàng quá bơ vơ lại không ai nương tựa, chỉ sợ khi hắn muốn gặp lại nàng cũng không còn cơ hội. Bây giờ hắn nên làm gì đây?

Sư huynh đã hối hắn mau mau trở về rồi, không thể chậm trễ sẽ bị sư phụ phạt rất nặng. Nhưng nàng bây giờ hắn nên đưa nàng đi về đâu, nữ nhi chân yếu tay mềm không biết chút võ công ai sẽ bảo vệ nàng đây. Hắn đi về đến bên ngoài nhà gỗ đã nhìn thấy nàng một thân y phục trắng đứng ở đó nhìn ra ngoài, bên cạnh là bếp lò lửa khói bay bay vô cùng sinh động, phút chốc trong lòng Đông Thạch  nghĩ nàng và hắn như một đôi phu thê bên nhau sớm tóc của nàng tối. Mái tóc của nàng đen dài thướt tha bị làn gió thổi qua bay bay rất đẹp, khuôn mặt xinh đẹp ấy nếu bao là nam nhân không rung động chính là sai với lòng mình.

Trương Thanh Nhiên nhìn thấy hắn đứng bên ngoài không vào, miệng cười như đóa hoa bước ra nhìn tay hắn đang cầm cá, nàng liền nhận lấy rất tự nhiên mang vào trong. Đông Thạch vẫn như thế, hai mắt dán chặt trên thân ảnh của nàng, hắn vậy mà đã động tâm với nữ nhân phàm trần rồi. còn là một cô nương không rõ lai lịch vướng vào thì phi.

Bữa cơm đơn sơ chỉ là cháo măng và cá nướng nhưng đối với hai người bọn họ lại ngon như chưa từng ăn qua, gần đây hắn sẽ hay đi tìm thức ăn mang về nhà cho nàng làm cơm, mỗi bữa ăn đơn giản nhưng hạnh phúc. Trương Thanh Nhiên chưa từng cảm thấy ở thế giới hiện đại trước kia bao giờ, ở đó nàng sống rất mệt mỏi mặt dù ăn ngon mặt đẹp.  Gò má của nàng vì ăn cháo nóng mà đỏ ửng trông như một đoá hoa đào ngày đông hé nở ngọt ngào, hắn nhìn nàng không chớp mắt.

“Ngươi còn không chịu ăn mà nhìn ta làm gì?”

Đông Thạch trêu đùa nàng, hắn thấy biểu hiện của nàng trong lòng lại vui vẻ như một dòng suối mát đi qua. Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ sa ngã vào điều này, tình ái với kẻ tu tiên không được phép. Nếu tiên giới phát hiện e rằng hắn sẽ bị phạt rất nặng, nhưng nếu con người không có tình cảm thì phải làm gì đây?  Nếu như từ bỏ tất cả để bên nàng trải qua ngày tháng thế này liệu nàng có đồng ý hay không?

“Không có gì, ta đang nghĩ nếu ta rời đi đột ngột ngươi sẽ thế nào.”

“Ta… nhưng mà người sẽ đi đâu chứ?”

“Ta phải về sư môn, nơi đó không cho phép ta ở đây nữa, ta cũng không thể mang theo ngươi theo.”

Trương Thanh Nhiên chấn động nếu hắn đi thì nàng làm sao bây giờ? Nàng vẫn không có ai để nương tựa, các vị sư huynh kia bao giờ mới đến đây. Thấy nàng trầm ngâm không nói gì, Đông Thạch đặt bát cháo xuống bàn cầm dũa gắp cá cho nàng. Trong lòng không biết là cảm giác gì vô cùng mất mát, Trương Thanh Nhiên im lặng ăn cá trong chén.

Hôm sau Đông Thạch cuối cùng cũng quyết định để nàng đến một quán trọ tá túc, sau này nàng còn phải tự lập. Hắn phải về sư môn rồi, lần này nàng và hắn tách ra thôi.

“Ngươi phải học cách bảo vệ mình nhé, ta phải đi rồi.”

Trước khi tiễn hắn ra cửa, nàng ôm hắn một cái. Những ngày tháng qua bên cạnh nhau sớm tối hắn và nàng có chút vấn vương, đôi mắt to tròn dưới đôi mi cong kia nhìn hắn long lanh nước.

“Ta sẽ rất nhớ ngươi. Tạm biệt, hẹn ngày gặp lại.”

“Tạm biệt.”

Đông Thạch đột nhiên lấy từ trong ngực ra một sợi dây đeo lên cổ nàng, mặt dây được làm bằng gỗ rất tinh xảo. Đây là món quà tự tay hắn làm tặng cho nàng, bên trên có lưu lại khí tức của hắn. Sau này dù nàng ở đâu hắn sẽ tìm đến bên nàng, chỉnh lại tóc cho nàng bàn tay vuốt sợi dây chuyền. Đông Thạch quay người đi thẳng không quay đầu, nàng chạy ra cửa nhìn theo bóng hắn khuất trong đám người ở trên phố.

Ngực có chút chát đắng, nàng tới thế giới này chỉ có hắn bên cạnh cưu mang nàng vậy giờ nàng phải học cách bảo vệ mình. Bàn tay nắm chặt sợi dây chuyền, mặt dây chuyền bằng gỗ là hình một bông hoa mẫu đơn tinh xảo đẹp đẽ.

Một khắc trước…

Nam nhân trên lầu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bước vào trong quán trọ, hắn vội khép quạt lại mang theo sư đệ đi xuống lầu. Ánh mắt chạm phải một nam nhân khí chất bất phàm mang theo nữ nhân đi vào phòng bao sẳn, Tịch Dương cảm thấy cần đi thêm một chút xem tình hình. Nhưng lúc hắn tới bên cửa lại không nghe ra âm thanh gì ở trong, hai huynh đệ vội lui ra sảnh ngồi uống trà chờ đợi. Lát sau Đông Thạch đi ra nhìn thấy hai huynh đệ họ ngồi ở đó hắn cũng thản nhiên đi tới ngồi xuống ghế bên cạnh, mắt hạnh cười như không cười.

“Ngươi có phải theo dõi ta?”

Tích Dương nghe hắn nói cũng không đáp mà đứng lên muốn đi vào phòng nhìn xem sư muội, nhưng còn chưa đi tới đã bị Đông Thạch ngăn bên ngoài. Đông Thạch cảnh giác nếu như hôm nay hắn không nhìn thấy bọn nam nhân này, lỡ như hắn thật sự đi rồi có phải nàng sẽ bị Chiêu Vương tìm ra không?

“Đó là sư muội nhà ta, ngươi ngăn cản là có ý gì?”

“Ngươi theo dõi còn không trả lời làm sao ta tin ngươi?”

“Hỗn láo, ngươi vừa rồi là đang bất kính với huynh trưởng nhà ta.”

Tịch Liên nắm chặt chuôi kiếm, sẵn sàng động thủ nếu đối phương gây ra sát thương cho hắn và huynh trưởng. Đông Thạch nhìn hai nam nhân này ngữ khí bất phàm, y phục cũng cực kỳ quý giá nhưng hắn không thể tin được chỉ đợi nàng xác minh thân phận bọn họ. Lát sau Đông Thạch quay lại phòng, hắn mang theo hai người đi đến, còn chưa gõ cửa đã nghe âm thanh mở cửa đi ra của Trương Thanh Nhiên.

“Ngươi… Đại sư huynh… Nhị sư huynh…”

Nàng một thân y phục hồng sắc vừa mới thay xong đang muốn đi xuống lầu ăn cơm, chân còn chưa ra đến cửa đã thấy Đông Thạch mang theo hai vị sư huynh đi tới.

Đúng là trời không phụ lòng người, theo trí nhớ mơ hồ của nàng đã nhận ra hai vị ca ca kia.

Mở rộng cửa ba nam nhân đi vào trong nàng đóng cửa lại, còn chưa đợi nàng hỏi câu tiếp theo. Tịch Dương vậy mà ôm lấy nàng một cái thật chặt, cảm nhận hơi ấm của nàng trong tay mới yên tâm buông ra.

“Là nàng… nàng vẫn khỏe mạnh.”

“Sư huynh…”

Tịch Vân thét trong lòng, vì sao đại sư huynh này lại có biểu hiện hơi khác thường với chút ký ức nàng nhận được. Muốn nói gì đó nhưng mãi không nghĩ ra, Tịch Liên ở bên cạnh ho khụ một cái nói.

“Sư muội, có phải là Chiêu Vương muốn hại muội không?”

“Vâng, may mắn ta còn giữ được cái mạng. Nhờ Đông Thạch mang ta ra ngoài.”

Tịch Dương ánh mắt khép lại sau lớp mặt nạ, chỉ lạnh lùng nắm tay không nói gì, vì sao hắn cảm thấy nàng khác trước? Nếu là Tịch Vân của quá khứ nhất định sẽ nhào vào lòng hắn mà nũng nịu rơi nước mắt rồi.

Còn nàng của bây giờ quá bình tĩnh, thậm chí không có chút xúc động với hắn. Rốt cuộc là nàng đã gặp những chuyện gì vậy?

“Nàng gầy đi rất nhiều, có phải rất khổ cực không?”

“Ta đã trãi qua những chuyện tồi tệ rồi hiện tại không nhớ rất nhiều việc may mắn sống sót đã là rất vui mừng.”

Bốn người ngồi xung quanh bàn tròn, trong lòng Trương Thanh Nhiên đột nhiên thấy rất khó chịu. Đầu nàng đau đớn ánh mắt mơ màng vậy mà rơi vào hôn mê.

p
❮ sau
tiếp ❯

Chức năng bình luận hiện chỉ có thể hoạt động sau khi bạn đăng nhập!

Bình luận gần đây

https://reviewbookvn.com
ElvinAcampQN ElvinAcampQN 3 tháng trước
Какие экологические проекты реализуются РЅР° вашем предприятии? Как РѕРЅРё влияют РЅР° бизнес Рё общественное мнение? Спасибо что ответили
https://reviewbookvn.com
DonaldnenBX DonaldnenBX 6 tháng trước
loli porn ==> biturl.top/qeAJJf rlys.nl/6epap3 <==
https://reviewbookvn.com
LewisRoortGU LewisRoortGU 7 tháng trước
loli irish colleen cp pthc ==> biturl.top/qeAJJf rlys.nl/6epap3 <==
https://reviewbookvn.com
Phiêu Vũ 10 tháng trước
Dạ do em bận quá hi.
https://reviewbookvn.com
Phiêu Vũ 10 tháng trước
chuyển khoản cho mình nha, bạn nhắn tinq ua facebook cho mình.
Đồng ý Cookie
Trang web này sử dụng Cookie để nâng cao trải nghiệm duyệt web của bạn và cung cấp các đề xuất được cá nhân hóa. Bằng cách chấp nhận để sử dụng trang web của chúng tôi