Phong Thành Mỹ Ca – Bảy Kiếp Phong Ba
Chương 3: Hắn Là Ai?
“Ta cho các thứ ba lựa chọn.” Dừng trên không trung, Đông Thạch trong tay là hai luồng ánh sáng sáng mắt.
“đừng có nhiều lời khuyên, chúng tôi hôm nay tới đây sát thủ theo lệnh chủ nhân. Mau thảnh thơi cô nương đó ra.”
Tên cầm đầu nhất thời huy hoàng, tuy kiêu sợ người trước mặt, nhưng quý cũng sợ đại vương ở nhà không dũng cảm.
“Để gan! Ta nên cẩn thận nhắc nhở các ngươi không nghe.”
“đầy nói hay lắm nhưng chúng ta ta một khi đã ra đi làm sao có thể quay về dễ dàng như vậy? Các huynh đệ xông lên… giết cho ta.”
Tất cả đi chơi y nhân cùng phi thân đến, đao quang siêu trời. Bọn họ cho dù rải mạng cũng không còn con đường nào để lùi lại nữa, nếu họ trở về thì gia đình họ cũng không sống nổi qua ngày mai. Có điều bọn họ không biết trước mặt họ chính là đệ tử tu tiên, luyện khí trung kỳ.
Tiếp đó trong không gian khu rừng, chỉ nghệ thuật một làn sóng âm cuồn cuộn, tạo ra cho tất cả mọi người đầu óc quay cuồng không đứng vững nhào trên mặt đất. Không có máu tươi, cũng không có phân tranh, tất cả chỉ là kết thúc trong im lặng nhưng cũng đủ thấy rất là đáng sợ. Ở Đại Lục Hoa hạ coi trọng thực lực, những người có thể luyện tập điều bái môn hạ học công pháp. Số còn lại ở Đại Lục Hoa Hoạ lạc trong các quốc gia làm lính đánh thuê hoặc làm việc cho quân đội, nhà quyền quý trong các thành viên lớn. Bọn người có năng lực luyện sơ kỳ này chắc chắn là người của hoàng tộc, Kiểm tra được biết là một hai phần.
“Giết nàng? Các kiệt có lĩnh vực đó sao?”
—
Trăng vẫn treo trên cao, gió vẫn thổi qua cánh lá, ngôi nhà gỗ trong rừng yên tĩnh. Cách đó thật xa xôi…
Núi Trung Sơn
“Sư phụ, người…” Nam tử mặt trường bào màu vàng nhạt, nhìn qua cảnh giới là kiến trúc cơ sơ kỳ đang đi đến trước tấm bình phong phong nhẹ gọi.
“Con còn mũi mũi trở về gọi ta? hôm nay qua ta nói với thế nào?” Người vừa nói là một lão nhân tóc bạc phơ, mặc y phục màu xám nhạt, trên đầu cài một cây trâm màu tím khắc hoa văn tinh sau. Khuôn mặt hậu phúc, lông mày cao rộng, đang ở cảnh giới kim đan trung kỳ.
“Con vô dụng, xin sư phụ trách phạt. Xuyên Thần đã có phong ấn pháp lực và tu vi, cho nên vẫn chưa tìm ra.” Lam Dật chưa bao giờ được sư phụ trách như nay, ngựa ngọc vàng quỳ xuống.
Lão nhân kia được gọi là Thanh Huyền Trưởng Lão, là Trưởng lão thứ hai của núi Trung Sơn và cũng là sư phụ của Lâm Dật và Xuyên Thần. Trước đây nổi tiếng là người đã giải quyết tất cả tử tử. Còn nhớ trong kỳ tỷ lệ thí trăm năm trước, một vị trí đồ đệ của Thần Tây Sơ trên núi Thất Tích vì gian nan để đạt được danh hiệu khủng tử trung tâm mà là Thanh Huyền phát giác. Sau đó, là môn phái chính của mình trực tiếp đuổi đi, không có cơ hội sửa đổi. Trong mắt Thanh Huyền Trưởng Lão, cho dù là đệ tử truyền thừa nếu phạm phải sai thì cũng không có kết quả tốt.
Ngày trước, ông đã sai Lâm Dật đi tìm Xuyên Thần về, nhưng đến nay vẫn đặt vô tín tín. Nhắc đến cái tên Xuyên Thần là lão nhân lại sói mình, những đứa trẻ này từ khi nhập môn vô cùng nổi bật, lửa học gì giỏi mọi người, đi đến đâu cũng là tiêu điểm trong chính phái. Nhưng tính chất của Xuyên Thần quá ngẫu hứng, trừ những điều gây thương vong và không có ảnh hưởng đến nguy hiểm. Thì Xuyên Thần sẽ không quan tâm, vốn giai đoạn kiếm sắp tới sẽ làm đánh và Lâm Dật cùng nhau tham gia.
Ai ngờ giữa Xuyên Thần đột nhiên lẻn mất tăm, để lại một phong thư nói là đi ngao du thiên hạ. Thanh Huyền Trưởng Lão vô cùng giận dữ, nếu để ông sum được tên oắt con này về để xem lão nhân gia xử lý thế nào.
“Đứng lên đi, ngày mai con đi ra sau núi thí luyện cùng các huynh đệ. Chuyện còn lại đừng tham gia nữa, Xuyên Thần đi được thì nó sẽ nhớ đường về. Ta phải xem nó trốn được bao lâu?”
Nói xong, Thanh Huyền Trưởng Lão cùng Lam Dật đi từ cửa, hướng dẫn đến sau núi. Vừa đi được chưa lâu, phía trước có tiếng ồn ào. Một nhóm trung tâm đệ tử y phục màu hồng, chạy đến trước mặt hai người.
“Bẩm Trưởng lão!”
“Có chuyện gì thế? Mau nói đi.” Thanh Huyền dừng bước chân, cùng Lâm Dật nhìn bọn họ.
“Khởi sinh, chúng đệ tử vừa nhận được Xuyên Thần sư huynh xuất hiện ở nhân gian. Hơn nửa… hơn nửa… Xuyên Thần sư huynh đã giết người.”
Kẻ nói là một thanh niên tuổi đôi mươi, lồi mặt nhìn vì sợ chạy sợ mà tái đi, lúc đầu còn muốn kéo dài nhỏ thời gian nhưng đánh đâu cọ qua mặt Trưởng Lão, cho nên khi nhận được tin đã suy nghĩ rõ ràng. Tuy Xuyên Thần sư huynh là đệ tử đứng đầu của môn phái, nhưng y đã phạm sai. Cũng không sợ sư phụ trách phạt vì nói chuyện không hay về đồng môn trưởng thành cơn giận dữ.
“đại nói cái gì?”
Lam Dật kinh ngạc, thảo mấy ngày qua đánh không tìm ra sư đệ. Vị thần phải sư môn đã ra lệnh trong khoảng một tháng này, không có đệ tử nào của núi Trung Sơn được xuống trần gian sao?
“Những gì đệ nói ở đây điều là sự thật, không tin Lâm Dật sư huynh có thể hỏi bọn họ.” Nói xong đánh quay đầu nhìn các huynh đệ phía sau.
“Ta không phải không tin tưởng tưởng, chỉ là nhị đệ xưa nay có chút ngẫu hứng nhưng chưa bao giờ ra tay sát thủ.” Lâm Đức suy nghĩ không ra, nguyên nhân nào tạo phản động tâm như thế?
“Real quá tiện lợi! Ta cứ nghĩ nó chỉ là ham chơi nhất hiện tại, giờ lại còn giết người sao?” Thanh Huyền Trưởng Lão đã hoàn thành nổi cơn thịnh nộ, đồ nhi của ông… đệ tử có thiên phú lại động tĩnh tâm?.
“Các tiểu mau đưa nó về đây, Lam Dật đi cùng đi. Con nói cho nó biết, nếu không về trong hai ngày thì tự biết hậu quả.”
Nói xong ông phảng phất tay áo đi đến Đại Môn, lần này Xuyên Thần khó thoát khỏi hình phạt. Trong tất cả tội trạng thì việc đệ tử tiên môn sát hại tâm trí kẻ giết người phàm tục là điều tuyệt đối không thể dung tha.
Nhân Giới – Phía Bắc Đại Thiên Châu
Qua mấy ngày mưa rơi rả rích, Trương Thanh Nhiên ngoài ngồi trong nhà giúp Đông Thạch đang có vài cái giỏ để bán tiền thì cô ấy biết làm gì. Lúc nàng tỉnh dậy, Chăm sóc cho nàng mà không rời nhà. Giải pháp xử lý tốt như thế, nàng cứ nghĩ không biết Chiến kiếm đâu ra tiền mua lương thực mà sinh sống. Nay mới biết thì ra, ngoài câu cá thì đánh còn đang thêm giỏ tre để bán lấy tiền sinh sống. Biết nàng ở nhà lâu ngày sẽ sinh nhàm chán cho nên khi trời vừa nắng lên, Đông Thạch liền mang nàng vào rừng hái rau.
“Đông Thạch! Huynh nói hãy đợi tôi xử lý xong vết thương, có thể rời khỏi đây rồi. Lúc đó huynh sẽ đỡ phiền phức phải không?.”
Trương Thanh Nhiên vừa hái một ít rau cho vào thùng tre, vừa đi đến bên cạnh.
“Đúng vậy, nhưng nếu cô nương cần người dẫn đường thì ta sẽ không giúp cô. Ta ở đây cũng đã lâu rồi. Cũng muốn đi ra ngoài thở không khí, ngắm nhìn nơi xa hoa của kinh đô.”
Đông Thạch lấy thú từ tay của nàng, hai người vừa đi vừa trò chuyện từ rừng trúc. Trời vẫn nắng, nhưng hiện tại nàng không cảm thấy nóng chút nào ngược lại cảm thấy rất thoải mái.
“Tôi vốn định hỏi huynh, chuyện mấy hôm trước tôi rơi từ vách núi xuống huynh có phát hiện thêm cái gì không?.” Trương Thanh Nhiên hỏi.
“Sao cô nương lại hỏi chuyện này?” Trong chớp mắt, Đông Thạch quay người lại nàng nhìn, rồi sau đó quay bước đi tiếp.
“Tại tôi thấy rất kỳ lạ, không hiểu sao tôi cảm thấy mình quên cái gì đó rất quan trọng.” Nàng cảm thấy hình như cơ thể này đang dần dần có lại chút ký ức, nhưng đó là gì? Sao lại cảm thấy quá mơ hồ?
“Chắc chắn cô còn mệt nên suy nghĩ nhiều thôi. Ngày mai ta đưa cô ra trấn, đi dạo cho khuây khỏa đầu kính.” nhạt nhạt nói với nàng.
—
Ngày sau, tiểu học nhỏ trong rừng trúc tỏa lên không trung vài bước sơn bóng. Trên bàn tre trong phòng có nêu cơm trắng, một sảng rau và một chén mắm cà phê. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, trò chuyện nhìn thật giống phu bổ sung sắt lâu năm.
hôm nay Đông Thạch một mình ra trấn để bán giỏ và mua đồ. Lúc đi, chiến binh mặc một bộ y phục được làm bằng vải bố, đội mũ đội đầu, tay mang một sợi dây mà có rất nhiều giỏ đã xuyên qua bên dưới.
“Cô nương ở nhà nhé, ta vào Trấn bán chúng sau đó mua ít một đồ đồ sẽ về. Ngày nhớ ăn cơm trước đó, đừng đợi ta. Sẽ đói bụng nghe chưa?” Dặn dò thận trọng, lựa chọn thế nào đi.