Tư Duệ ngồi bên giường nhìn tôi không nói lời nào, tôi kéo chăn lên che mặt chỉ sợ khị hạ xuống sẽ bị anh ta nhìn thấy mình đang đỏ mắt khóc.
“Em che cái gì? Em đang thương xót cho hắn ta à?”
“Đó là anh trai em mà.”
“Nhưng nhà họ Hoắc cũng chỉ xem em là con nuôi mà thôi, nếu họ thực sự xem trọng em thì sớm đã đi tìm em đón em về rồi. Cũng sẽ điều tra kỹ càng việc em bị rớt xuống núi.”
Tôi nghe Tư Duệ nói mà lắc đầu, tôi không hiểu suy tính của Hoắc Sầm cho nên làm sao biết được trong lòng anh đặc tôi ở vị trí nào.
“Để anh ra đuổi hắn về, cứ nói em đã không ở đây nữa.”
“Vâng.”
Tư Duệ ra ngoài đóng cửa phòng lại, lát sau tôi nghe tiếng cổng mở ra. Tôi không nhịn được muốn xem tình hình bên ngoài nhưng bất lực vì trong nhà không thể nhìn thấy người bên ngoài.
Lát sau Tư Lan cùng Tư Minh vào phòng tôi, bà bưng một dĩa hoa quả đã gọt sẵn còn Tư Minh mang vào cho tôi chiếc ipad để xem phim.
Tư Lan nhìn tôi nói:
“Người bên ngoài còn chưa đi, cô thấy Tư Duệ ra ngoài đó lâu rồi chưa vào. Con cũng đừng quá lo lắng.”
“Vâng.”
“Chị… chị muốn xem thử không?” Tư Minh mở máy lên hỏi tôi.
Tôi suy nghĩ một lát gật đầu.
Tư Minh mở camera lên, tôi nhìn thấy trên màn hình hiển thị, Hoắc Sầm đứng cạnh ô tô màu đen trên người mặc âu phục và áo măng tô dài qua gối. Anh không che ô nữa cả người ướt đẫm nước mưa, đôi mắt ẩn sau gọng kính ấy tôi không thể nhìn rõ. Tư Duệ đang cầm ô đứng đối diện anh, không biết anh ta nói gì đó Hoắc Sầm có chút run rẩy tựa vào xe sau đó anh ngồi bệch xuống đất bộ dáng trông cực kỳ đau khổ.
Tư Duệ bước tới hai bước đá Hoắc Sầm một cái rồi quay người đi vào trong đóng cổng lại.
Trên màn hình vẫn hiển thị Hoắc Sầm ngồi ở chỗ cũ, tôi không nhìn nổi nữa quay đầu đi, Tư Minh cũng tắt máy.
“Nếu con muốn gặp cậu ta thì nên đi gặp đi, dù sao thì chuyện này chắc chắn không thể nào chấm dứt ngay được.”
“Đúng vậy, em thấy chị trốn như thế này anh ta còn tìm tới tận đây. Như vậy trong lòng anh ta cũng có chị, nếu như chị không đi sẽ bứt rứt không yên mất.”
Nói xong hai người đi ra ngoài, trong phòng ngủ chỉ còn một mình tôi.
Cơn mưa bên ngoài không hề thuyên giảm chút nào, tôi đắn đo một lúc lâu sau gạt nước mắt cuối cùng quyết định cũng phải đi gặp anh.
Tư Duệ ngồi ở sofa nhìn thấy tôi đẩy xe ra ngoài anh ta đứng lên định ngăn tôi lại, Tư Lan ở bên cạnh nắm tay ngăn Tư Duệ. Tôi biết mọi người lo lắng cho tôi nên tôi cũng trấn an họ.
“Con ra ngoài gặp anh ấy một chút, con nói rõ ràng sẽ vào nên mọi người đừng lo lắng.”
“Um, vậy con cẩn thận trời đang mưa.”
“Vâng.”
Trời mưa như thế này Hoắc Sầm ngồi yên dưới đất như cũ, lúc tôi đẩy xe ra ngoài cùng chị Phương nhìn thấy anh hai mắt không kiềm được cay cay.
“Tại sao anh tìm được nơi này?”
Hoắc Sầm nghe giọng tôi thì ngẩng đầu lên kinh ngạc. Anh tháo kính đôi mắt mở to nhìn tôi, vì không tin tôi sẽ đến gặp anh.
“Tiểu Du… là em… Là anh có lỗi với em…”
“Vết thương của em…”
“Cảm ơn anh, em khỏe rồi.”
Thấy tôi không nói gì Hoắc Sầm vội đứng lên, vì ngồi quá lâu nên anh đứng chưa vững mà chị Phương đang che ô đứng sau lưng tôi nhìn thấy như vậy sợ Hoắc Sầm kích động nên vội kéo xe lăn để tôi lùi lại.
“Tiểu Du… là anh sai. Em hãy về nhà với anh được không?”
“Hoắc thiếu… em nghĩ em nên nói rõ với anh chuyện này. Trước đây em không hiểu chuyện nên hết lần này đến lần khác làm phiền anh, bây giờ em tự biết bản thân nên làm gì. Em cũng đã lớn rồi tự mình lo cho cuộc đời mình, em nghĩ là giữa chúng ta cũng nên rõ ràng. Anh có cuộc sống của anh em cũng vậy, dù là anh xem em là gì thì hiện tại em vẫn coi anh là anh trai tốt của em.”
“Không phải vậy… Tiểu Du. Em nghe anh nói…”
“Hoắc Sầm! Anh đã kết hôn rồi nhỉ? Em vẫn chưa chúc mừng anh… Chị dâu có biết anh đi tìm em thế này không? Nhân tiện hôm nay anh đã đến đây… vậy thì em gửi lời chúc phúc đến hai người. Sau này… anh đừng đi tìm em nữa.”
Tôi cắt ngang lời anh, cổ họng nghẹn lại.
“Em biết anh không phải ý vậy mà?” Hoắc Sầm bước đến anh ngồi xuống trước mặt tôi, nước mưa trượt xuống gò má anh đôi môi mím chặt anh cúi xuống run rẩy.
“Anh về đi, chị dâu mà biết thì cuộc sống yên bình của em sẽ bị đảo lộn mất. Anh nên biết điểm dừng… anh trai.”
Tôi nói rồi nắm tay chị Phương, chị đẩy tôi quay lại vào nhà bỏ mặc Hoắc Sầm đang ở phía sau. Lúc này tôi khóc bởi vì tôi biết mình miệng cứng lòng mềm, làm sao tôi có thể chấm dứt tình cảm với anh nhanh được. Những lời nói này chẳng qua tôi nói cho anh nghe, bởi vì hiện tại anh và tôi không nên có dây dưa gì nữa. Cánh cổng sắp đóng lại, Hoắc Sầm đứng lên lao đến. Anh đập tay vào cửa hét lên…
“Anh rất nhớ em!”
Thật sự khi anh nói anh nhớ tôi, tôi đã tức giận không kìm được vì thế tôi không quay đầu.
“Thì sao? Anh trai xin tự trọng, anh đã kết hôn rồi. Anh định biến em thành kẻ thứ ba bị người đời phỉ nhổ hay sao? Nếu đây là mục đích của anh thì anh thật đáng hận. Anh mau về đi, không tiễn!”
“Cậu về đi, đừng làm phiền con bé nữa!” Không biết Tư Lan ra ngoài lúc nào, bà cầm ô đứng bên cạnh tôi.
Hoắc Sầm đứng ở ngoài rất lâu, cuối cùng anh biết tôi không tha thứ cho anh nên bất lực nói.
“Tiểu Du… anh xin lỗi.”
Tôi vào nhà đi thẳng vào phòng đóng cửa lại. Nói với mọi người mình cần nghỉ ngơi một lát nhưng tôi biết tôi đang đau lòng không thể khóc trước mặt họ. Mà Hoắc Sầm cũng lái xe rời đi rồi, tiếng ô tô dần xa trái tim tôi cũng không còn lơ lửng nữa. Thà là dứt khoát như thế này còn hơn trốn tránh anh sau này gặp lại phải trốn nữa hay sao?
Lạc Khinh Tâm sẽ có một ngày tôi cho cô biết thế nào là đau khổ, chuyện giữa tôi và Hoắc Sầm đã hét nhưng còn cô thì không.