1. Home
  2. Boylove
  3. Mùa Hè Năm Đó
  4. Chương 9: Cạm Bẫy – Anh Không Thể Nào Không Có Em

Mùa Hè Năm Đó

Chương 9: Cạm Bẫy – Anh Không Thể Nào Không Có Em

❮ sau
tiếp ❯
isode-content ql-editor">

Ở trung tâm thành phố Tống Thiên Nhu siết chặt bàn tay, lần này cô ta sẽ ra tay với cậu. Bằng bất cứ giá nào, mỗi khi nghe ai đó nói về tin tức của họ là lòng cô ta nổi lên ganh ghét khó chịu.

Nhà họ Tống gia sản bạc tỷ dễ gì để cho con trai qua lại với một tên bẩn thỉu vậy chứ?

Nghĩ là làm ả cầm điện thoại đi ra khỏi quán cà phê, lên xe taxi đi về hướng đại học Nam Giang.

 

 

Hàn Tâm cầm điện thoại đi xuống máy bay định gọi cho Cố Vi Ngôn nhân lúc cô chờ lấy hành lý. Nhưng vừa lấy điện thoại ra thì cô va phải một người, lúc ngước lên thì người kia đã đi xa.

Trên móc áo cô bị vướng lại một sợi dây chuyền, Hàn Tâm không biết làm gì để trả lại nên đành cầm nó cho vào túi xách.

Tiếp tục đợi lấy hành lý rồi ra đón taxi về nhà.

 

 

Đại Học Nam Giang Thành Phố Q

 

7 giờ sáng

 

 

“Cố Vi Ngôn đi học kìa, các ông các bà khéo khéo miệng. Đừng có tự gây họa cho bản thân.”

 

“Đúng rồi, dù gì cũng không phải việc của mình.”

 

Một sinh viên trong khoa lên tiếng khi thấy ngoài cổng trường, Cố Vi Ngôn bước xuống xe, bên cạnh là Tống Thừa Ân chỉnh áo cho cậu. Hắn hôn lên má cậu một cái rồi lên xe đi tới công ty làm việc, Cố Vi Ngôn một mình đi vào trường.

 

Sau khi tuyên bố với báo chí công khai chuyện yêu đương cùng Tống Thừa Ân. Cố Vi Ngôn tiếp tục đi học, cậu phải cố gắng hoàn thành xong kì thi. Mọi người xung quanh cũng không mấy để ý đến trêu chọc cậu nữa. Bọn họ dù gì cũng e sợ thế lực sau lưng của Tống Thừa Ân, mặc dù ở thành phố Q không có mấy nhóm xã hội đen. Nhưng trong giới thương nhân đa phần phải biết nhìn xa ai là kim chủ, ở đây nhà họ Tống phủ sóng khá nhiều nơi.

 

Xưởng may mẫu..

 

Lớp hôm nay thực hành may ráp mẫu do bản thân tự thiết kế, Cố Vi Ngôn cẩn thận ráp kim vào máy may, sỏ chỉ và vệ sinh máy.

 

Cố Vi Ngôn chăm chỉ hoàn thành mẫu xong đi nộp lên bàn cho thầy giáo.

Mẫu may của cậu được thầy và các bạn khen ngợi, vì thực sự cậu rất tỉ mỉ từ thiết kế đến lên mẫu mỗi bước điều chỉn chu.

 

Buổi trưa bạn bè trong lớp rủ cậu đi ăn nhưng Cố Vi ngôn đã hẹn với Tống Thừa Ân đi ăn bên ngoài.

Cố Vi Ngôn ngồi bên của sổ cảm nhận cái nóng của mùa hè, mấy nay trời không có một giọt mưa. Đang ngồi suy tư thì có tiếng bước chân lại gần, cậu nhìn lại thì thấy một cô gái có mái tóc nâu đỏ đang hướng mình mỉm cười.

Cố Vi Ngôn khẽ gật đầu, cậu tiếp tục nhìn vào màn hình điện thoại. Không ngờ cô gái kia đứng trước bàn cậu để lại một mảnh giấy nhỏ rồi rời đi.

 

Cố Vi Ngôn cầm mảnh giấy mở ra xem, thấy bên trong có dòng chữ.

 

“Ra sân sau, sẽ có món quà bất ngờ cho bạn.”

 

Nhìn giờ thấy còn sớm nên Cố Vi Ngôn nhắn cho Tống Thừa Ân sợ hắn đến không thấy cậu ra cổng lại phải chờ lâu, rồi cậu đứng dậy ra khỏi lớp.

 

“Em có chút việc ra sân sau trường một lát, anh đến gọi em nhé.”

 

Cố Vi Ngôn ra sân sau của trường đây là một nơi để ngồi nghỉ mát, phía trên là ban công phòng tập thể dục.

Cậu lần đầu tiên tới nơi này mặc dù đã là sinh viên năm 2, nhưng cậu chưa bao giờ đi ra đây.

Trên góc ban công có một đôi mắt đang nhìn cậu nụ cười quỷ dị, bóng người đi từ trong ra hành lang. Bàn tay kẻ đó đeo găng tay màu đen, cả người che kín không lộ khe hở.

 

Tống Thừa Ân vừa đi tới cổng trường đại học, hắn bước xuống xe thì nhận được tin nhắn của cậu.

 

Trong trường, Cố Vi Ngôn đến điểm hẹn thì không thấy ai, cậu bước tới ghê đá ngồi xuống. Trong lòng suy nghĩ tại sao người kia lại hẹn cậu ra đây, không biết là âm mưu gì?

Muốn gọi điện cho Tống Thừa Ân xem hắn đã tới chưa.

Đúng lúc này kẻ dấu mặt đứng trong góc khuất của tòa nhà đối diện gọi điện thoại cho bóng đen trên ban công, người đó nghe điện thoại khẽ gật đầu bước ra ban công, cầm con dao bén nhọn cắt sợi dây buộc khối bê tông lớn, sợi dây đang căng như dây đàn trông vô cùng nguy hiểm.

 

“Xoạt… Xoạt!”

 

Âm thanh con dao cứa vào dây cáp vang lên, Cố Vi Ngôn ở lầu dưới vẫn không biết gì.

Tống Thừa Ân đi tìm hồi lâu cuối cùng cũng nhìn thấy Cố Vi Ngôn ngồi ở ghế đá, hắn mỉm cười bước tới. Lúc đầu định gọi điện cho cậu trước, nhưng hắn lại nghĩ chưa vào trong trường lần nào. Nên bản thân đi bộ vào sẵn đi tham quan xem nơi cậu học ra sao.

 

“Vi Ngôn, anh tìm thấy em rồi. Mình về nhà thôi.”

 

Cố Vi Ngôn giật mình nhìn thấy hắn cách mình vài bước chân, cậu cười vui vẻ đứng lên. Hóa ra hắn cố ý vào tận đây để đón cậu về, Cố Vi Ngôn mỉm cười ngọt ngào.

 

Trên lầu trên bóng đen nghe tiếng nói chuyện của hai người thì bàn tay đỗ mồ hôi, sợ hỏng việc người đó dứt khoát cắt dây…

 

Dưới lầu Tống Thừa Ân định ôm cậu thì nghe âm thanh xé gió vang lên, hắn nhìn lên chỉ kịp thấy một tảng bê tông từ lầu trên rơi thẳng xuống chỉ còn cách đầu cậu vài mét. Ánh mắt hoảng hốt hét lên, bản thân không nghĩ nhiều nhào tới người cậu.

 

“Tránh ra…”

 

Cố Vi Ngôn nghe hắn hét, cậu hoảng sợ ngước mặt lên nhưng đã không kịp nữa, một tiếng va chạm xuống nền gạch, âm thanh đau đớn vang lên chói tai.

 

“A……”

 

Đầu của Cố Vi ngôn bị khối bê tông đập trúng, một dòng máu nóng tanh nồng ập vào khoang mũi, mặc dù Tống Thừa Ân đã cố hết sức đẩy cậu ra nhưng không kịp.

 

Trong phút chốc đầu óc cậu quay cuồng, máu chảy từ trên đầu xuống bàn tay đỏ tươi. Cố Vi Ngôn mờ mắt, cậu cố gắng mở miệng, nhưng miệng và mũi cậu toàn là máu đang ồ ạt tuôn rơi xuống nền.

 

“Hộc… hộc… anh… ơi. Em đau quá.”

 

Cố Vi Ngôn cố gắng gọi hắn, giữa sự sống và cái chết cơ thể đau đớn tê dại, bàn tay vô lực. Nước mắt cậu chảy dài trên gò má, giờ phút này có lẻ bọn họ chia xa mãi mãi.

 

“Không…”

 

Tống Thừa Ân trong giây phút đó tinh thần như nát vụn, hắn thét lên đau đớn. Trước mắt hắn toàn là máu tươi tanh tưởi, máu từ người cậu nhộm đỏ hắn và cả góc sân.

 

“Vi Ngôn… Vi Ngôn!”

 

Cho dù hắn bị va đập gãy một cánh tay trái đau đớn vô cùng nhưng, vết thương trên cánh tay không thể nào lấp được nổi đau đớn tuyệt vọng trong trái tim hắn lúc này.

 

Chắc hẳn cậu còn đau hơn hắn, mới 1 phút trước cậu còn tươi cười ngọt ngào với mình. 1 phút sau cậu nằm ở đây trong vũng máu, đôi mắt Tống Thừa Ân đỏ bừng đáng sợ. Hắn không thể mất cậu được, không thể nào…

 

“Em à… mau tỉnh lại. Anh xin em.. em mau tỉnh lại đi.”

 

Giọng hắn lúc này thiều thào như van xin, hy vọng Cố Vi Ngôn tỉnh lại. Nước mắt rơi như mưa khiến hắn không kịp lau, Tống Thừa Ân lắc đầu không thể chấp nhận sự thật này.

 

Hắn thật sự phát điên, hắn hoảng loạn bất chấp một cánh tay đã gãy ôm lấy người Cố Vi Ngôn. Nước mắt hắn rơi trên khuôn mặt cậu, hắn cởi áo khoát ngoài kê lên đầu cậu, bàn tay muốn cầm máu nhưng càng đụng máu càng ra nhiều.

Cố Vi Ngôn mơ hồ nhìn thấy hắn đang khóc vì mình, giọt nước mắt hạnh phúc cậu mỉm cười, dần mất đi ý thức rơi vào hôn mê.

 

“Em à… Vi Ngôn ơi. Xin em đừng bỏ anh. Xin em đừng bỏ anh lại.”

 

Tống Thừa Ân hai tay đầy máu, khắp người hắn điều là máu. Hắn dùng cánh tay còn lại lục tìm điện thoại bấm số gọi đi. Đầu dây bên kia vừa bắt máy, hắn như một người sắp chết đuối vớ được phao cứu sinh.

 

“Cấp cứu… Tôi nói cấp cứu mấy người có nghe thấy không hả… cứu cầu xin các người tới cứu em ấy… nhanh lên.”

 

“Đại học Nam Giang thành phố Q, phía sau vườn trường. Bị thương rất nặng ở đầu…chảy… máu rất nhiều máu…”

 

Tống Thừa Ân cố gắng giữ bình tĩnh nói chuyện với bệnh viện, hắn gấp đến nổi không còn dáng vẻ người thừa kế, Tổng tài ngày nào. Trong mắt người ta bây giờ hắn chính là ở trạng thái tê liệt, vì người hắn yêu quan trọng nhất mà không màng tính mạng.

 

Chẳng còn nghe được bên kia nói những gì điện thoại rơi xuống bên cạnh, Tống Thừa Ân cúi đầu vuốt ve khuôn mặt cậu.

Hắn vừa hôn vừa khóc, rốt cuộc là kẻ nào đã làm chuyện ác độc này. Hắn nhất định bắt kẻ đó phải trả giá cho hành động ngày hôm nay, hắn phải lột da róc xương cho kẻ đó sống không bằng chết cũng không nguôi hết cơn giận.

 

Trong mơ hồ Tống Thừa Ân ôm Cố Vi Ngôn ngồi ở đó rất lâu, hắn dường như nhớ lại những kỉ niệm đẹp bên cậu lúc xưa.

Bàn tay đan vào bàn tay cậu, hắn hát cho cậu nghe bài đồng giao ngày bé vẫn hay hát. Khung cảnh hiện tại một màu đỏ thê lương của máu, cậu và hắn ngồi bên nhau thật yên bình.

 

Mãi đến khi xe cấp cứu chạy vào đến nơi, nhân viên bảo vệ của trường vội đưa người vào trong, lúc đó họ mới hay chuyện đã xảy ra liền báo công an.

Do cổng sau đại học không có bảo vệ gác cửa, nó lại nằm thông với đường lớn. Sự việc xảy ra vô cùng khó khăn cho việc điều tra, vù trường không có camera.

 

Đội ngũ y tá, bác sĩ đến hiện trường thấy khung cảnh hiện tại người có mặt ở đó điều sợ đến run rẫy, hắn nắm tay cậu nằm bên cạnh khóc nghẹn ngào.

Trên nền gạch là một vùng máu loang ra khiến con người ta khiếp sợ.

 

Cho dù lúc được đưa lên xe cứu thương, Tống Thừa Ân vẫn không buông tay cậu. Các y bác sĩ phải tiêm cho hắn một mũi gây mê, tuy mất máu và gãy tay nhưng hắn đã rất cố gắng không cho mình hôn mê vì sợ không ai cứu cậu nên đã làm cho bản thân tỉnh táo bằng cách cắn môi cho cảm giác đau đớn tăng lên.

 

—–

 

Tống Quân Tường cùng Hoàng Thụy Khê lên máy bay từ Phú Quốc về Thành Phố Q, lúc máy bay cất cánh cả hai liền chìm vào giấc ngủ sau một đêm không ngon giấc.

 

Đêm qua hai người nhận được điện thoại của Từ Đình báo Tống Thừa Ân mất tích. Khiến ông bà lo lắng không yên, sáng nay lại nhận được tin là hắn gặp nạn.

 

Thành phố Q, bệnh viện Đa Khoa Thành Phố.

 

Tống Thừa Ân và Cố Vi Ngôn được đưa vào phòng cấp cứu trong trạng thái Cố Vi Ngôn bị chấn thương đầu rất nặng, hôn mê sâu, nhịp tim không ổn định. Còn hắn bị gãy tay và mất máu quá nhiều.

 

Cố Vi Ngôn bị nặng hơn nên các bác sĩ đã tiến hành đưa vào phòng cấp cứu ưu tiên ngay khi tới cửa bệnh viện.

Còn Tống Thừa Ân thì cấp cứu ở phòng bệnh nhẹ hơn.

 

Trong phòng cấp cứu…

 

Cố Vi Ngôn nằm đó, khuôn mặt tái đi vì mất máu quá nhiều.

Mặc cho bác sĩ đang mỗ xẻ cơ thể mình cậu chìm vào giấc mơ, trong giấc mơ cậu thấy mình được một người đàn ông ôm vào lòng, người đó nói gì đó nhưng cậu không nghe rõ.

Đầu cậu đau quá tất cả hình ảnh điều mơ hồ, cậu muốn tìm Tống Thừa Ân. Muốn dựa vào hơi ấm của hắn, muốn gọi tên Tống Thừa Ân nhưng cổ họng nghẹn ngào khô rát.

 

Cố Vi Ngôn nhìn thấy trên cánh đồng cỏ xanh tươi có một cậu thiếu niên đang thả diều, bên dưới nơi bụi cỏ tươi tốt là hình bóng một cậu bé đang ngồi ăn kẹo.

Tiếng nói chuyện cười đùa vui vẻ của cả hai tạo nên một bức tranh hoàn hảo.

 

Quang cảnh thay đổi vào một ngày mưa cậu được người đó cõng trên lưng đi dọc con đường dài, chỉ với một chiếc ô nhỏ.

 

Người đó từng cho cậu rất nhiều kẹo, còn véo má cậu, ôm cậu thả diều. Còn có cõng cậu trên vai, xử lý vết thương cho cậu.

 

Và một hình ảnh lướt qua, quang cảnh bầu trời đêm những ngôi sao sáng lấp lánh. Người ấy để cậu tựa lên vai, cả hai hôn môi ngọt ngào.

 

Hình ảnh người đàn ông trong tâm trí này là ai?

Cố Vi Ngôn hoàn toàn không thấy rõ khuôn mặt người đó, trong giấc mơ cậu luôn nghe thấy tiếng gọi tên mình. Là giọng quen thuộc ấy của Tống Thừa Ân, Cố Vi ngôn đáp lại trong giấc mơ.

Nụ cười của hắn dần dần tan biến đi, Cố Vi Ngôn muốn kéo hắn lại bên cạnh mình.

Nhưng cậu không còn nhìn thấy ai nữa, không còn nghe tiếng chạy xe hay tiếng trò chuyện. Không gian dần đen tối, xung quanh là một mãng không gian vô tận.

 

Cố Vi Ngôn bất lực cậu đứng trong không gian tối tăm, nơi đó mắt không thể nhìn thấy bàn tay nữa. Cậu lại tiếp tục chìm vào giấc mơ, trong giấc mơ cậu nhìn thấy Tống Thừa Ân tay cầm một bông hoa tặng cậu.

Cả hai bọn rất hạnh phúc, nhưng cậu lại nhìn thấy Ba Mẹ của Tống Thừa Ân mắng mình thậm tệ.

Nhất quyết đuổi cậu ra xa hắn, cảnh chuyển qua. Cố Vi Ngôn lại thấy Tống Thừa Ân đang ở giáo đường kết hôn cùng cô gái khác. Cậu đau đớn muốn từ bỏ cuộc sống…

 

Các bác sĩ đang phẫu thuật cho cậu, đột nhiên thấy máy hiển thị nhịp tim tăng nhanh, huyết áp tăng mạnh. Đèn báo hiệu vô cùng nguy cấp, có lẽ do cậu buông xuôi từ bỏ ý định sống tiếp. Các bác sĩ phải nổ lực cấp cứu, bác sĩ mỗ chính đang làm thủ thuật mở hộp sọ để hút máu bầm bên trong ra ngoài.

 

Tống Thừa Ân hôn mê, hắn mơ thấy Cố Vi Ngôn không tỉnh lại nên đã gọi cậu rất nhiều lần. Hắn cố gắng chạy theo cậu khi thấy cậu bỏ đi thật xa, bản thân chạy mãi chạy mãi tìm cậu.

Cố Vi Ngôn đi về phía ánh sáng, cậu nghe thấy giọng nói của Tống Thừa Ân gọi minh. Một giọt nước mắt tuông rơi trên má, vẫn là không từ bỏ hắn được.

 

Đúng lúc phòng phẫu thuật rối lên thì nhịp tim Cố Vi Ngôn dần dần trở lại bình thường.

 

Ca phẫu thuật của Cố Vi Ngôn kéo dài 12 tiếng. Lúc cậu được đưa ra ngoài thì Tống Thừa Ân đã được đưa ra phòng hồi sức từ sớm.

Bác sĩ và y tá đẩy giường bệnh nhân bước ra thông báo.

 

” Bệnh nhân Cố Vi Ngôn, Tình hình đã hết nguy kịch, nhưng bệnh nhân cơ hội hồi phục như bàn đầu là rất khó. Xin người nhà bình tĩnh theo dõi.”

 

Lúc Hàn Tâm cùng bà Phan Thu Hà đến nơi nghe bác sĩ nói mọi người điều chao đảo, Phan Thu Hà dựa vào tay Hàn Tâm mới không bị ngã.

 

Hàn Tâm hôm nay mới bay về thành phố Q, cô định qua nhà cậu để rủ cậu đi ăn. Nhưng tới nơi mới biết cậu đã rời nhà họ Cố, lúc cô về nhà thì bệnh viện gọi điện khiến cô hoảng sợ là khi tới đây. Trên đường gặp mẹ cậu, bây giờ thấy cậu và Tống Thừa Ân máu me khắp người như vậy cô không tin vào mắt mình. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?

 

Từ Đình nhận được tin báo từ bệnh viện cũng vừa tới cậu ta đi gặp bác sĩ thanh toán viện phí, làm thủ tục nhập viện cho hai người. Vào phòng thăm xác định Tống Thừa Ân đã không sao thì mới yên tâm.

Sau đó cậu ta có việc nên phải rời đi ngay lập tức.

 

Bà Phan Thu Hà bị cánh cửa ngăn lại, đứng bên ngoài phòng bệnh lo lắng, chẳng biết trời xui khiến thế nào lại để bọn họ gặp chuyện không may.

 

Mong rằng cả hai đứa điều sớm tỉnh lại nếu không bà biết làm sao bây giờ?

Thư ký và Trợ lý của Tống Thừa Ân được bệnh viện gọi điện báo cũng có mặt tại bệnh viện, mọi người đứng bênh ngoài ngồi không yên.

 

 

Xuống khỏi máy bay vợ chồng Tống Quân Tường Cùng Hoàng Thụy Khê tới bệnh viện ngay lập tức. Tống Trung Nguyên cũng tới cùng Tống Thiên Nhu, lúc bọn họ nhìn thấy trong phòng bệnh Tống Thừa Ân và Cố Vi Ngôn nằm ở đó bất động.

Trên người chằng chịt dây nhợ, máy oxi vẫn luôn đeo trên mũi thì hoảng sợ.

 

Phan Thu Hà mặc dù bệnh lâu năm nhưng hiện tại có thể đi lại được, bà ngồi ở hành lan cùng Hàn Tâm đã lâu.

Nhìn nhà họ Tống bốn người tới thì bình tĩnh khoát tay cho Hàn Tâm đi tới.

 

“Mọi người là người nhà của Tống Thừa Ân đúng không? Nó sẽ không sao đâu mọi người đừng lo lắng.”

 

“Đúng vậy, người bị nặng hôm nay là Cố Vi Ngôn nhà tôi, còn Tống Thừa Ân sẽ sớm tỉnh lại.”Hàn Tâm tiếp lời.

 

“Tại sao lại xảy ra chuyện này chứ?”

 

“Tôi cũng không biết”

 

 

“Bà là?”

 

Tống Quân Tường nhìn thấy Phan Thu Hà thì ngạc nhiên, người phụ nữ này hình như ông đã gặp qua rồi.

Tống Trung Nguyên nãy giờ không lên tiếng liền nói với Phan Thu Hà.

 

” Tôi biết cô, cô có phải con cháu nhà họ Vũ Không?”.

 

Phan Thu Hà kinh ngạc hồi lâu, sau đó trả lời ông một cách cẩn thận.

 

“Đúng vậy, mẹ tôi họ Phan, ba tôi họ Vũ. Tôi theo họ mẹ.”

 

Tống Trung Nguyên gật đầu, ông khẽ gõ nhẹ vào vai hai vợ chồng Tống Quân Tường. Phải biết dây mơ rễ má nhà họ Vũ không hề đơn giản, hơn nữa Cố Vi Ngôn là cháu ngoại của họ. Chỉ e ở cái thành phố Q này không mấy ai dám đụng tới họ Vũ.

Vợ chồng Tống Quân Tường cũng ngạc nhiên nhìn Phan Thu Hà, một người phụ nữ bình thường ăn mặc cũng không toát ra khí chất cao quý gì khiến họ vẫn còn chưa tin tưởng lắm.

Tống Thiên Nhu ở một bên nhìn vào phòng bệnh, cô khiếp sợ nhìn Tống Thừa Ân nằm bên cạnh cậu.

Ngày hôm đó Tống Thiên Nhu vốn muốn hạ sát Cố Vi Ngôn mà thôi, trong kế hoạch không ngờ lại xảy ra sai xót kinh khủng này.

 

Nhớ lại khung cảnh máu me hôm đó, Tống Thiên Nhu không khỏi hoảng hốt. Sau khi kẻ đó gây ra vụ tai nạn, liền ba chân bốn cẳng chạy tới chỗ cô lấy tiền.

Kẻ đó còn nói cô thật ác độc, một phát giết hai người. Tống Thiên Nhu bị dọa cho xanh mặt, ả liền chạy đi xem tình hình. Lúc nhìn thấy cảnh đó, cổ họng đột nhiên buồn nôn.

 

Vì lo sợ chuyện sẽ bại lộ nên hôm đó Tống Thiên Nhu đã cho người kia một số tiền lớn để cao chạy xa bay.

Tránh bị nhà họ Tống bắt được liên lụy tới bản thân, việc quan trọng lúc này là cô phải diễn một vở kịch bên cạnh Tống Thừa Ân.

 

Sau khi tới thăm bệnh cả nhà họ Tống cùng rời đi, bọn họ cử rất nhiều vệ sĩ ở lại bảo vệ và chăm sóc.

 

 

Hàng ngày Tống Quân Tường điều sẽ cùng Hoàng Thụy Khê thay phiên đến chăm sóc Tống Thừa Ân. Mỗi lần đến điều nhìn thấy Phan Thu Hà ngồi trong phòng sắc mặc tiều tụy, lúc ban đầu bọn họ phản đối con trai qua lại với Cố Vi Ngôn nhưng hiện tại họ đã thay đổi chủ ý.

 

“Bà không về nghĩ ngơi sao?”

 

Hoàng Thụy Khê bưng một tách trà lên uống, cả phòng bệnh này là phòng V.I.P nhà bà thuê cho con trai và Cố Vi Ngôn nằm.

Phan Thu Hà tựa người trên ghế đánh giá đối phương, người mẹ này của Tống Thừa Ân đúng là mỹ nhân. Vừa sang trọng và quý phái, lại dịu dàng thân thiện khiến bà có chút hảo cảm.

 

“Tôi sẽ về vào buổi chiều, sáng lại vào chăm.”

 

“Nhà chị không còn ai sao? Nên có một người thay chị chăm sóc cho cậu ấy.”

 

“Tôi ở thành phố này chỉ có một mình, ba của nó đã có gia đình mới rồi. Nên không tiện lắm.”

 

“À…”

 

Hoàng Thụy Khê thấy câu hỏi của mình có chút tế nhị bằng im lặng hồi lâu, nhà người ta như vậy cũng tội nghiệp. Còn con mình có điều kiện đầy đủ lại đồng người, bà ngồi nhìn con trai đang nằm trên giường khẽ thở dài.

 

“Tôi trước khi về đây có nghe qua chuyện của chúng nó, thật tình tôi có chút không thể chấp nhận được.”

 

Phan Thu Hà nghe Hoàng Thụy Khê nói bà liền hiểu ngay vấn đề, đây chắc là vì nối dõi tông đường. Gia cảnh nhà họ làm sao có thể không phản đối được, danh dự danh tiếng.

 

“Thật sự nếu chuyện tình cảm của tụi nó khiến anh chị phiền lòng, tôi cũng mong anh chị rộng lượng bỏ qua cho con trai tôi. Nó tuy không có tài cán gì, nhưng nó là một đứa trẻ ngoan. Chỉ là cuộc đời quá bất hạnh.”

 

Phan Thu Hà bước lại bên giường Cố Vi Ngôn, bàn tay rờ khuôn mặt con trai. Bà bật khóc, mới đây chưa lâu bà mới gặp lại cậu. Mẹ con còn chưa ở bên nhau được bao nhiêu, bây giờ cậu nằm ở đó, cơ thể xanh xao gầy gò. Làn da bạc trắng, tất cả là nhờ vào máy móc duy trì cho cậu.

 

“Tôi không có mơ ước gì, chỉ mong anh chị có thể thông cảm cho con trai của tôi. Hãy cho hai đứa nó một cơ hội nếu có thể, nhìn nó như bây giờ tim tôi như tan nát.

p
❮ sau
tiếp ❯

Chức năng bình luận hiện chỉ có thể hoạt động sau khi bạn đăng nhập!

Bình luận gần đây

https://reviewbookvn.com
ElvinAcampQN ElvinAcampQN 3 tháng trước
Какие экологические проекты реализуются РЅР° вашем предприятии? Как РѕРЅРё влияют РЅР° бизнес Рё общественное мнение? Спасибо что ответили
https://reviewbookvn.com
DonaldnenBX DonaldnenBX 6 tháng trước
loli porn ==> biturl.top/qeAJJf rlys.nl/6epap3 <==
https://reviewbookvn.com
LewisRoortGU LewisRoortGU 7 tháng trước
loli irish colleen cp pthc ==> biturl.top/qeAJJf rlys.nl/6epap3 <==
https://reviewbookvn.com
Phiêu Vũ 10 tháng trước
Dạ do em bận quá hi.
https://reviewbookvn.com
Phiêu Vũ 10 tháng trước
chuyển khoản cho mình nha, bạn nhắn tinq ua facebook cho mình.
Đồng ý Cookie
Trang web này sử dụng Cookie để nâng cao trải nghiệm duyệt web của bạn và cung cấp các đề xuất được cá nhân hóa. Bằng cách chấp nhận để sử dụng trang web của chúng tôi