Mùa Hè Năm Đó
Chương 8: Sóng Gió Phủ Đời Trai
Cố Vi Ngôn một mình ôm tập tài liệu qua văn phòng thầy chủ nhiệm, nhìn thấy trên hành lang có một nhóm sinh viên đang đứng.
Cậu đi tới gần thì thấy trên bản thông báo là hình ảnh của mình cùng Tống Thừa Ân, không biết là ai dán ở đấy. Đây là hình ảnh lúc cậu bước xuống xe được Tống Thừa Ân thơm vào má.
Một hình ảnh khác là hai người đi từ nhà ra xe, bên trên ảnh còn đính kèm chú thích nữa chứ.
“Sinh Viên năm hai được Tổng Giám Đốc bao nuôi”
Cố Vi Ngôn Im lặng hồi lâu, bàn tay nắm chặt lại không nói tiếng nào bước tới xé tất cả xuống cầm đi, dưới ánh mắt tò mò chỉ trỏ của bọn họ cậu không thèm quan tâm.
Đối với bọn họ cậu không quen biết, càng không thân thì họ không có tư cách phán xét về cậu.
Đem đống tài liệu tới cho thầy chủ nhiệm xong cậu quay về lớp vẽ nốt bản thảo hôm nay nộp cho cô giáo.
Đang rất tập trung đột nhiên điện thoại báo thông báo từ diễn đàn của trường, trên đó toàn là hình ảnh của cậu và Tống Thừa Ân. Lời lẽ nhục mạ, tục tiểu khó nghe.
Cố Vi Ngôn lướt qua tin tức đó, rồi cậu đặt điện thoại xuống hai tay ôm đầu, không biết là kẻ nào đứng sau chuyện này.
Cầm điện thoại lên cậu gọi cho Tống Thừa Ân nhưng đầu dây bên kia máy bận.
Cố Vi Ngôn ngước mặt nhìn xung quanh minh trong lớp tất cả bạn bè điều nhìn cậu bằng ánh mắt thông cảm có, khinh bỉ có, lời nói bàn tán vây quanh.
“Cậu có nghĩ Cố Vi Ngôn là gay không?”
“Cũng không biết được, cậu ấy hoàn toàn bình thường mà. Có thấy dấu hiệu gì đâu.”
“Không phải chứ, tớ thấy rất thích tính tình của Cố Vi Ngôn. Nếu chuyện này là thật chắc cậu ấy suy sụp mất.”
“Haiz… yêu con gái cũng khổ, nam cũng khổ.”
“Trời ơi, tớ không ngờ luôn á. Cái ảnh này là cảnh hai người bọn họ hôn môi sao?”
“Đúng đúng không tưởng tượng nổi trời ơi.”
“Kinh khủng, hôn môi được cơ đấy. Tớ thấy nhợn lắm các cậu.”
“Đây là Tống Thừa Ân, người đang đại diện tập đoàn Tống Trạch của nhà họ Tống ở thành phố Q đó. Trời ơi, đẹp trai xỉu luôn. Nghe nói tài giỏi nữa, tiếc ghê.”
“Haiz… anh ta còn đóng quảng cáo cho shopee đó.”
“Oh, vậy sao cho tôi xem với.”
Cố Vi Ngôn cất vở và bút, giấy vào balo, một tay cầm tập vẽ đi ra khỏi cửa. Cậu muốn nhanh chóng về nhà, hôm nay thật sự không thể ở lại trường thêm được nữa.
Cùng lúc đó ở Tập Đoàn Tống Trạch, Tống Thừa Ân đang họp với các phòng ban. Ánh mắt sắc bén quét qua tạo cho bọn họ một cơn áp lực vô hình. Đầu tháng chủ tịch đã ra chỉ thị tăng quảng bá thị trường đồng thời tăng doanh thu, nhưng hôm nay Tống Thừa Ân kiểm tra thì tiến độ làm việc quâ chậm.
“Các người làm ăn như thế này làm sao mà cạnh tranh với các công ty khác? Có ai trong số các người đi làm ở nơi khác mà nhảy qua công ty này chưa?”
Chuỗi nhà hàng trong tháng này buôn bán luôn ế ẩm, không thay đổi quy trình quảng bá và đổi mới ẩm thực thì chả thể trụ được.
Khách sạn thì bỗng nhiên xuất hiện việc phục vụ kém khiến khách không hài lòng.
“Làm ăn sống nhăn như vậy thì lấy lợi nhuận đâu mà tăng thêm lương hả? Suốt ngày muốn tăng lương vậy các anh chị có thấy mình làm đúng với chức vụ và nhiệm vụ được giao chưa?”
“Mang hết về xem lại cho tôi. Nếu tới cuối tháng mà còn không có khả quan thì cuốn gói đi nơi khác cho tôi.”
Tống Thừa Ân cầm tập hồ sơ ném mạnh ra bàn, tức giận mắng. Đây mà là tinh anh trong giới bất động sản sao? Công ty hắn tuyển nhân viên không bao giờ có tiêu chí thấp, tiền lương đãi ngộ luôn cao ngất ngưỡng.
Giải quyết xong chuyện công ty Tống Thừa Ân chuẩn bị về thì thấy thư ký Nguyễn Ngọc lo lắng đi vào.
“Tổng Giám Đốc, bên phía truyền thông vừa gửi tin này ạ.”
Nguyễn Ngọc cầm điện thoại đưa cho hắn xem, Tống Thừa Ân nhìn xong khuôn mặt thoáng chốc rơi xuống âm độ.
Tiêu đề bài báo “Sinh Viên Được Tổng Giám Đốc bao nuôi.”
Nhìn hình ảnh và lời lẽ trên mặt báo kia khiến lòng hắn bất an, vội lấy điện thoại ra xem. Là cuộc gọi của Cố Vi Ngôn lúc hắn đang họp, chắc cậu sợ lắm, hắn lập tức đứng dậy cầm áo khoát mặc vào. Căn dặn Nguyễn Ngọc liên hệ với phòng truyền thông giải quyết, liên hệ báo chí gõ tất cả thông tin bất lợi xuống.
Khi Tống Thừa Ân về tới nhà, hắn vội vàng mờ cửa vào trong phòng ngủ. Đập ngay vào mắt chính là hình ảnh Cố Vi Ngôn nằm co ro trên giường, có lẽ cậu đã đọc được thông tin trên báo.
“Đừng sợ, tôi ở đây.”
“Thừa Ân, cuối cùng anh cũng về rồi.”
Tống Thừa Ân nâng khuôn mặt cậu lên, đã thấy hai mắt cậu ửng đỏ nước mắt rơi thấm cả gối. Cố Vi Ngôn cầm điện thoại đưa hình ảnh cho hắn xem, sau đó từ trong balo lôi ra ảnh mà cậu đã xé ở trường.
“Cái này hôm nay xuất hiện ở bảng thông báo trường của em, còn có bọ họ đăng thông tin lên trang của trường nữa.”
Cậu nép vào tay hắn thân thể run rẫy, cậu thật sự cũng muốn công khai chuyện yêu đương, nhưng sợ dư luận trái chiều gây bất lợi cho cả hai.
Ngày hôm nay thì quá đáng sợ, cậu không ngờ mình bị chà đạp trên chính ngôi trường mà cậu học. Trong nhóm chat Cố Vi Ngôn bị tag tên làm phiền liên tục, còn có các cuộc gọi từ báo chí. Cuộc gọi từ bên công ty sản xuất điện ảnh mà lần trước cậu đã ký hợp đồng sang nhượng tác phẩm cho họ.
Điện thoại bên cạnh không ngừng rung chuông, Cố Vi Ngôn ôm lấy hắn ngồi tựa lưng vào giường.
“Em đừng lo lắng, có anh ở đây.”
Tống Thừa Ân ôm cậu vào lòng. Lòng hắn phẫn nộ, muốn tìm bằng được tên đầu sỏ gây ra chuyện này.
Tất nhiên để dập tắt thông tin bất lợi bên truyền thông và nhà trường thì cần phải ra mặt. Hắn tuyệt đối không để cho cậu uất ức.
Nếu như có kẻ nôn nóng muốn hắn công khai vậy hắn sẽ làm cho kẻ đó được tọa nguyện đồng thời câm nín.
“Em chưa ăn gì đúng không?”
“Vâng”
“Vậy xuống nhà anh nấu cho em ăn.”
Cố Vi Ngôn gật đầu, cậu ngồi dậy cùng hắn đi xuống lầu ăn tối.
….
Sáng hôm sau
Tống Quân Tường vừa rời khỏi khách sạn về nhà, ông vừa ngồi sau xe nhắm mắt được một lát thì điện thoại reo.
“Alo chồng à. Anh mau xem tin tức đi, chuyện lớn xảy ra rồi.”
Tống Quân Tường vừa mở điện thoại ra xem đập vào mắt là tin tức con trai mình cùng một cậu sinh viên yêu đương.
Ông tức giận, Tống Thừa Ân xưa nay làm việc không bao giờ khiến người ta có cơ hội bắt thóp. Lần này sao lại có chuyện này? Nhìn kĩ hơn thì rõ ràng tin tức này đăng chưa lâu, thời gian xảy ra sự việc chắc tầm trong nữa tháng.
Ông bấm điện thoại gọi cho Tống Thừa Ân, tuy ông giao bên nghành dịch vụ nhà hàng khách sạn cho cậu tiếp quản. Còn mình thì lãnh đạo bên bất động sản, nhưng tất cả vẫn là dưới quyền ông.
Đầu dây bên kia đỗ chuông hồi lâu, cuối cùng cũng nghe máy.
“Alo, con nghe đây thưa ba.”
“Thừa Ân con giải thích chuyện hôm nay trên báo cho ba nghe.”
“Mọi chuyện là sự thật ba ạ, có điều bọn con thật lòng.”
Tống Quân Tường tức giận, đứa con trai mà ông khổ công nuôi dạy bồi dưỡng lại đi làm ra cái chuyện này.
“Con đang đùa à? Nếu muốn ăn chơi thì nên kín tiếng, gia đình dòng tộc này không ai chấp nhận cái chuyện ghê tởm này đâu.”
Tống Quân Tường cố gắng bình tĩnh, lời nói nhẹ nhàng hơn ai hết ông biết Tống Thừa Ân là người nói được làm được. Lần này e là cản không kịp nữa rồi.
“Ba, ba sao lại suy nghĩ cổ hủ như vậy?Từ nhỏ đến lớn con điều nghe lời ba, nhưng lần này thì không. Con xin lỗi.”
Tống Thừa Ân nói xong cúp điện thoại, lần này hắn đã quyết tâm cùng cậu công khai mối quan hệ này.
Buổi sáng hắn ra khỏi nhà thì Cố Vi Ngôn còn nằm trên giường, hôm nay cậu không muốn đi học. Cậu nằm ở nhà vì không muốn bản thân phải khổ cực đối diện với sự kỳ thị của bạn học.
Lúc Tống Thừa Ân mở cửa sổ nhìn ra con đường trước nhà, bất giác nhìn thấy vài chiếc xe ô tô rất lạ.
Hắn biết ngay có kẻ theo dõi tới nhà, e rằng bây giờ cậu ở nhà mà ra đường sẽ gặp hiền phức. Vậy nên Tống Thừa Ân tranh thủ tới công ty xử lý xong việc để về nhà.
Khoảng 9 giờ sáng
Kể từ lúc Cố Vi Ngôn thấy Tống Thừa Ân rời nhà tâm trạng cậu liền ngỗn ngang phức tạp. Tuy rằng hắn luôn nói sẽ bảo vệ cậu, nhưng Cố Vi Ngôn Lại sợ dư luận làm cho tình cảm của bọn họ bị sứt mẻ. Cố Vi Ngôn cầm điện thoại gọi cho Hàn Tâm, muốn tâm sự một chút thì nghe đầu dây bên kia nói bận.
Cậu nằm dài trên giường xem tivi, đột nhiên màn hình qua kênh mới..
Trên tin tức nói bên bộ phận truyền thông của Tập Đoàn Tống Trạch phát tra thông báo mới.
“Tất cả các đơn vị truyền thông, tổ chức hay cá nhân nào cố tình gây ra tiếng xấu, hoặc là hủy hoại thanh danh và danh tiếng của Tống Thị điều sẽ bị Tống Thị khởi kiện. Đồng thời tuyên bố Tổng Giám Đốc Tập Đoàn – Tống Thừa Ân sẽ tổ chức họp báo trực tiếp với truyền thông vào chiều nay lúc 2 giờ tại Khách Sạn Hoàng Cầu.”
Cố Vi Ngôn bật dậy, cậu muốn biết Tống Thừa Ân sẽ nói gì với báo chí, cầm điện thoại chuẩn bị gọi đi thì cậu thấy có số lạ gọi đến. Theo bản năng Cố Vi Ngôn bấm nghe máy.
“Alo”
“Cậu là Cố Vi Ngôn đúng không?”
“Vâng, xin hỏi là ai vậy ạ?”
“Tôi là ba của Tống Thừa Ân, tôi gọi cho cậu với lý do gì tôi nghĩ cậu biết rất rõ đúng không?”
Cố Vi Ngôn lặng thinh, Tống Quân Tường nhìn màn hình điện thoại hận không thể có mặt tại nhà cậu để khiến cậu biết thế nào là lễ độ.
“Cháo chào chú. Xin chú hãy bình tĩnh nghe cháu nói.”
“Nếu cậu có con trai, cả dòng họ điều trông chờ nó gánh vác sự nghiệp, duy trì hương hỏa cũng phụ thuộc vào nó. Nhưng một ngày nó công khai nó là gay thì cậu tính thế nào? Cậu nói đi.”
“Cháu…”
“Dòng dõi Tống Thị không thể vì cậu mà lụi bại được, tôi không biết bằng cách nào hai người quen biết nhau. Nhưng xin cậu hãy tự trọng và hiểu cho tấm lòng làm ba làm mẹ như chúng tôi.”
Cố Vi Ngôn nghẹn họng, không biết trả lời sao cho đúng. Đứng dưới góc độ một người làm cha làm mẹ , cậu cũng sẽ đau lòng không nguôi khi có con cái đi lệch hướng.
Trong lòng dâng lên nổi mặc cảm tội lỗi, có phải ngay từ đầu là cậu đã sau khi cố gắng ở lại bên cạnh hắn.
“Cháu xin lỗi.”
Xét về gia đình, giáo dục thì cậu không bằng hắn, xét về tiền bạc cậu cũng thua. Về ngoại hình cậu cũng bình thường, công việc không có.
Cố Vi Ngôn cúi đầu suy nghĩ, bên đầu dây kia Tống Quân Tường càng nói càng to tiếng.
“Mong cậu giữ lời.”
Lúc cả hai cúp điện thoại cũng là lúc Tống Thừa Ân quay về tới trước nhà.
Hắn sợ cậu bị làm phiền nên đã đuổi hết các phóng viên vây bên ngoài cổng. Đồng thời điều thêm vệ sĩ từ nhà chính qua đây, tăng cường bảo vệ.
Cố Vi Ngôn chạy ra mở cửa ôm chầm lấy hắn, cậu hôn lên môi Tống Thừa Ân. Cảm thấy bao nhiệu áp lực mà hắn gánh chịu bản thân mình không giúp được gì còn làm hắn phiền lòng thêm.
“Có mệt không, anh đợi em chút.”
Nói rồi cậu chạy vào bếp bê ra một ly nước ép trái cây, bản thân tự làm.
Tống Thừa Ân ôm cậu vào lòng, dịu dàng nói.
“Anh không mệt.”
“Sao anh về sớm vậy? Công ty còn nhiều việc phải làm mà.”
“Không sao, anh bàn giao cho các trưởng phòng làm hết rồi. Hôm nay anh về nhà với em.”
“Vi Ngôn, chúng ta công khai nhé. Anh không muốn người ta làm em tổn thương nữa, mình kết hôn được không?”
Cố Vi Ngôn kinh ngạc, cậu còn chưa chuẩn bị gì hết. Còn có quá nhiều người không muốn bọn họ ở bên nhau, gia đình của hắn nữa.
“Anh suy nghĩ kĩ chưa? Em thấy gia đình anh không muốn anh ở bên em đâu.”
“Anh nghĩ kĩ rồi, ngoài em ra anh không muốn cưới ai khác.”
“Nhưng hôm nay ba anh đã gọi cho em, ông ấy muốn em tự giác mà lui. Thật ra em cảm thấy chúng ta như vậy là quá ích kỉ anh à.”
Tống Thừa Ân kinh ngạc, ba của hắn vậy mà gọi điện thoại cho cậu. Làm sao ông ấy biết số điện thoại của cậu nhỉ?
“Ông ấy nói gì với em.”
“Đại khái là khuyên em nên rời xa anh.”
“Em đừng vì vậy mà rời bỏ anh nhé, anh không thể xa em.”
Tống Thừa Ân nắm lấy bàn tay cậu nói, hắn không muốn vì lý do gì mà cả hai phải rời xa nhau. Khoảng thời gian trước hắn đã chịu đựng đủ rồi. Cố Vi Ngôn gật đầu kiên định, cậu quyết định sẽ không rời xa người đàn ông này.
….
2 giờ chiều Khách Sạn Hoàng Cầu.
Cố Vi Ngôn cùng Tống Thừa Ân diện vets đen ngồi trên xe tới buổi họp báo. Xe vừa dừng lại trước của khách sạn, Tống Thừa Ân xuống xe bước qua mở của cho cậu. Hai người nắm tay nhau đi vào dưới sự chứng kiến của nhiều phóng viên.
Tống Thừa Ân bước vào cùng cậu khiến cánh phóng viên càng thêm hào hứng về câu chuyện của bọn họ.
“Tống Tổng xin anh cho biết mối quan hệ của hai người là gì vậy ạ?”
“Tống Tổng cho hỏi người bạn này có phải là tình nhân của anh không?”
“Anh Cố tôi nghe nói anh đang còn sinh viên, có phải anh tiếp cận Tống Thừa Ân là vì tiền không?”
“Anh cố nghe nói gia đình anh không khá giả, anh làm thế nào quen được Tống Tổng vậy?”
Vệ sĩ đi phía trước dẹp đường, Cố Vi Ngôn cùng hắn đi vào nơi tổ chức họp báo.
Tống Thừa Ân cẩn thận giúp cậu ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó hắn ngồi xuống.
Ánh mắt sắc bén nhìn những phóng viên có mặt tại phòng. Tống Thừa Ân chủ động giúp Cố Vi Ngôn chỉnh lại cà vạt, xong bản thân đứng lên lạnh lùng nhìn bọn họ một lượt.
“Xin chào các bạn phóng viên, tôi là Tống Thừa Ân – Tổng Giám Đốc của tập đoàn Tống Trạch. Hôm nay tôi tổ chức buổi họp báo này để nêu rõ quan điểm của cá nhân tôi.”
Tống Thừa Ân cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt hắn rực sáng như ngôi sao trên trời.
“Tôi muốn tuyên bố một chuyện, cuộc sống riêng tư của tôi. Hoàn toàn không liên quan gì đến Tập Đoàn, bất cứ ai muốn gây tiếng thị phi làm ảnh hưởng uy tín chúng tôi sẽ khởi kiện theo pháp luật.”
“Tôi và Cố Vi Ngôn là tình nguyện yêu đương chung sống, kết hôn. Bất kể là các bạn nghĩ gì, tôi không quan tâm. Nhưng làm ảnh hưởng xấu tới người của tôi, thì sẽ phải trả giá đắt.”
Tống Thừa Ân nói một mạch khiến phóng viên kinh sợ, đây là hắn muốn chặn ngang họng người ta. Cố Vi Ngôn lòng ấm áp, cậu đứng lên bên cạnh hắn cầm mic nói.
“Chào các bạn, tôi là Cố Vi Ngôn. Bản thân chỉ là sinh viên nghèo, tôi không có gia cảnh giàu sang. Công việc chưa có, nhưng đối với chuyện tình cảm. Chúng tôi là nghiêm túc bên nhau, dù anh ấy trắng tay. Tôi vẫn sẽ yêu và yêu nhiều hơn. Vậy nên xin các bạn, đừng đáng đồng bản thân với người khác. Tôi không mong muốn cuộc sống riêng tư bị lôi ra làm trò cười cho thiên hạ, chỉ mong đèn nhà ai nhà nấy sáng. Cảm ơn các bạn đã lắng nghe.”
Cố Vi Ngôn nói xong nắm tay hắn rời đi, buổi họp báo vừa được phát ngay trên kênh truyền thông của tập đoàn.
Thành Phố S
Tống Quân Tường đang cùng Hoàng Thụy khê và đối tác bàn công việc, thì thư ký của ông xin phép bước vào.
Trực giác của phụ nữ làm bà Hoàng Thụy Khê biết đã có chuyện xảy ra khi thấy sắc mặt chồng không tốt. Cả hai người cố gắng duy trì công việc, khi đối tác đã về thì ông Tống Tường Quân ném cái ly trà trên bàn xuống đất âm thanh vỡ vụn chói tai.
“Có chuyện gì vậy?”
Hoàng Thụy Khê giật mình, mặc dù bà biết tính tình của ông không tốt nhưng không đến nổi như hôm nay.
“Thằng con ôn dịch của bà nó muốn phá tan cái sự nghiệp gia đình kìa, bà còn không hiểu sao?”
Tống Quân Tường đá vào ghế sopha, thư ký của ông ở bên cạnh khiếp sợ không dám lại gần. Hoàng Thụy Khê lúc này mới hoàn hồn, chắc chắn Tống Thừa Ân đã gây ra chuyện sai lầm nữa rồi. Chẳng lẽ chuyện hôm trước vẫn tiếp tục xảy ra sao?
“Thừa Ân vẫn không chịu thua sao?”
Nét mặt bà hoảng sợ, nếu hắn cứ duy trì không chịu khuất phục có phải Tống Quân Tường sẽ giáng nổi giận dữ lên đầu bà không?
“Tôi nói cho bà biết, nó cũng 31 tuổi rồi không còn là trẻ con. Bây giờ không những lo sự nghiệp và gia đình mà còn gánh vác gia tộc. Nó làm vậy là bôi tro trét trấu vào mặt tôi bà hiểu không hả?”
“Tôi biết, nhưng trước giờ nó không nghe ai hết. Làm việc gì cũng tự ý mình làm.”
“Tôi không cần biết. Bà sắp xếp cho nó gặp con gái nhà họ Lương đi, con bé đó tất cả điều tốt. Không thể để cho thằng này lộng hành vậy được, nơ có coi cái nhà này và tôi ra gì đâu.”
Tống Quân Tường mặt đỏ hầm hầm đuổi thư ký ra ngoài cầm điện thoại gọi về nhà chính họ Tống.
Lúc này ở nhà họ Tống thành phố Q, Tống Trung Nguyên ngồi ở bàn trà ngoài vườn. Nói chuyện với cô gái xinh đẹp tầm 20 tuổi, hai người có vẻ rất hợp nhau.
“Ông à, có phải anh hai con làm ông buồn phải không ạ?”
“Sao con biết?”
“Hi, con biết mà. Mà ông đừng giận anh con nhé, anh ấy khổ tâm lắm.”
Thật ra Tống Trung Nguyên không hề giận ông chỉ kinh ngạc khi Tống Thừa Ân dám công khai, chịu trách nhiệm trước dư luận vì một người khác.
Tống Thiên Nhu vừa chế trà vừa cắt bánh ngọt, mấy nay chuyện của anh trai quá rầm rộ. Cô làm sao không nghe được chứ, chắc chắn người trong gia tộc sẽ bắt Tống Thừa Ân phải quay đầu.
Nhưng trước tiên Tống Thiên Nhu không để cho Cố Vi Ngôn sống yên ổn, vốn dĩ anh trai là của cô. Làm sao cô có thể để một tên đàn ông xa lạ cướp anh đi chứ.
Mấy hôm trước Tống Thương Tú gửi ảnh và thông tin qua cho cô khiến cô không tin nổi đây là sự thật. Những hình ảnh trong đó khiến lòng Tống Thiên Nhu khó chịu, lòng căm ghét dâng lên cực điểm.
Nên để hành hạ tinh thần Cố Vi Ngôn, Tống Thiên Nhu đã gửi ảnh và video cho báo chí, đồng thời cho người phao tin ở trường cậu.
Tống Trung Nguyên nhìn thấy Tống Thiên Nhu đang phân tâm ông khẽ gọi cô.
“Con cũng bằng tuổi thằng nhóc kia nhỉ? Vậy mà người ta lại có người yêu rồi. Còn con thì chưa có?”
“Sao ông lại so sánh con với tên bẩn thiểu họ Cố kia chứ?”
“Ta đã già rồi, không thể hiểu giới trẻ tụi con bây giờ. Nhưng ta nhìn ra được lần này Tống Thừa Ân làm thật.”
“Ông… chẳng lẽ ông không ngăn cản bọn họ sao? Đó là trái với luân thường, là đi ngược với luân lý!”
“Thì làm sao? Ta cũng không cản được tụi nó, có thể để thời gian cho chúng nó tự chán nhau.”
Tống Trung Nguyên kéo vạt áo đứng lên, đối với ông chuyện Tống Thừa Ân làm chẳng qua chỉ là vui chơi giải trí. Sẽ có một lúc nào đó hắn chán chường ắt sẽ quay đầu không cần ông nhúng tay vào.
Tống Thiên Nhu siết chặt bàn tay, kẻ có thể tiếp cận Tống Thừa Ân khiến cô bất lợi thì sẽ gặp hậu quả nghiêm trọng.
Hai người một trước một sau vào nhà, đúng lúc này điện thoại trong phòng khách reo. Tống Thiên Nhu đi nhanh vào nghe, đó chính là cuộc gọi của Tống Quân Tường gọi về.
“Alo Bác hai, vâng con ở nhà với ông ạ.”
“Vâng.”
Tống Thiên Nhu cúp máy sắc mặt thay đổi, hóa ra Tống Quân Tường có cùng suy nghĩ với cô. Ông Tống Trung Nguyên nhìn thấy vậy liền biết là Tống Quân Tường đã hay tin.
E rằng ông ấy lại sắp xếp cho Tống Thừa Ân chuẩn bị liên hôn.
Tống Thiên Nhu ngồi xuống sopha ánh mắt phức tạp, hiện giờ cô mang danh cháu họ nhà Tống. Không thể nào tham gia vào hôn sự của Tống Thừa Ân, nếu như Tống Thừa Ân thật sự gả cho người khác thì mình phải làm thế nào?
Suy nghĩ hồi lâu liền nhắn tin gửi đi…