Một Thoáng Phồn Hoa
Chương 5: Tỉnh Dậy Tôi Thành Gái Đã Có Chồng
 
;Tỉnh lại tôi phát hiện mình đã trở lại thành phố, hơn nữa địa điểm tỉnh lại không phải nhà của mình. Chuyện hoang đường nhất là Lâm Quý cùng tôi nằm chung trên một chiếc giường lớn, tôi bị hắn ôm từ phía sau rất chặt không thể thoát ra. Không biết là thật hay là mơ tôi nhìn lại kiểm tra cơ thể mình, trên người quần áo cũng đã thay đổi. Tôi sốc! nhắm mắt lại mở ra lần nữa mọi thứ không thay đổi, chuyện này là thế nào? Tôi đang mặc váy ngủ còn Lâm Quý không mặc áo, làn da màu đồng cơ thể săn chắc cùng khuôn mặt anh tuấn như tranh vẽ đang áp vào người tôi, hơi thở hắn ấm nóng làm da thịt tôi run lên.
“Lâm Quý!” Tôi xoay người dùng tay đập vào má hắn, muốn kêu gọi người đàn ông đang trần nửa thân trên dậy. Đang say ngủ đột nhiên bị tôi đánh tới mặt đau rát khiến Lâm Quý bàng hoàng ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm từ mơ hồ dần dần trong suốt. Hắn nhìn tôi như nói muốn chết à! Trời ơi từ khi đi làm đây là lần đầu tiên tôi đối diện với hắn ở khoảng cách gần như thế, sợ đến mức ngay cả thở thôi cũng nín luôn rồi.
“Vợ à em mơ ngủ đây à? Sao em dám đánh anh?” Lâm Quý cầu nhàu tiếp tục nằm xuống ôm lấy eo tôi, mặt hắn vùi vào ngực tôi,đôi môi nóng bỏng hôn lên rãnh ngực khiến tôi nhảy dựng.
“Ai là vợ anh? Cái tên biến thái này mau cút.” Nghĩ tới mình bị hắn quấy rối tôi vùng dậy đá hắn một phát vào mông. Cả người tôi như con nhím xù lông chỉ muốn nhanh chạy trốn, trong đầu không ngừng lo lắng ba mẹ tôi đâu rồi? Tại sao lại để tôi ở nơi này? Tôi muốn đi về nhà của mình, tôi muốn đi làm. Hãy nhanh chóng chấm dứt giấc mơ tồi tệ này đi.
Chỉ tiếc là Lâm Quý sau khi bị tôi đá vào mông có vẻ đã tức giận, hắn lồm cồm ngồi dậy nhìn tôi đôi mắt đăm chiêu cuối cùng bước đến áp sát tôi vào tường.
“Em dám ám sát chồng mình? Em hay lắm, có phải lại quên nữa rồi không?”
“Anh nói cái gì đấy hả? Ai là vợ anh?”
“Đúng là vậy rồi…” Lâm Quý đem cả thân thể áp vào người tôi, đôi môi thô bỉ cắn lên cổ khiến tôi đau nhói.
“Tôi sẽ làm cho em nhớ lại.” Lâm Quý cùng hay cánh tay to lớn kẹp tôi vào lòng mang tôi ném lên giường nhìn rất hung ác, tôi chợt nhận ra mình tiêu rồi.
Tôi ôm mặt khóc nức nở không dám nhìn Lâm Quý cắn từng chút một lên cổ mình, răng hắn rất nhọn cán cũng rất đâu vậy mà tôi lại không có chút ký ức gì về chuyện này cả. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao ông chủ lại trở thành chồng tôi? Tại sao tôi lại không nhớ gì cả? Rõ ràng chúng tôi gặp nhau ở nhà nội mà?
Không biết vì sao Lâm Quý đột nhiên dừng lại không cắn tôi nữa hắn lật người đem hai bàn tay tôi hôn lên dịu dàng, ngón tay to lớn lau nước mắt cho tôi.
“Đừng khóc, tôi biết em không nhớ gì cả. Tôi hiểu rồi, tôi không trách em.” Lâm Quý dịu dàng ôm tôi, trong cái ôm ấy có phần bất lực. Vậy là cả đêm tôi và Lâm Quý cứ nằm như vậy ngủ thiếp đi, tôi cũng quá mệt phải suy nghĩ nên mặc kệ hắn làm gì làm.
Chuyện kinh khủng mà tôi biết sau khi tỉnh lại là bỗng nhiên trở thành phụ nữ đã kết hôn, còn kết hôn với sếp của mình. Thế nhưng tôi chả nhớ gì cả, chỉ nhớ mình phải đi làm sau 7 ngày nghỉ phép.
Buổi sáng thức dậy Lâm Quý đã ngồi bên cạnh giường nhìn tôi, hắn không có thái độ gì ngoài việc nhìn tôi chằm chằm.
“Anh định làm gì vậy?” Tôi bối rối ôm chăn nhìn Lâm Quý.
“Đợi vợ dậy ăn sáng.”
“Ăn sáng?”
“Ừ.” Lâm Quý đứng lên tôi mới nhìn rõ hắn đang mặc cái tạp dề trên người còn không mặc áo nữa. Trời ạ, đúng là tôi hoa mắt rồi cái gì cũng mơ ra được.
Lâm Quý đi xuống nhà, tôi mới vào nhà tắm soi gương một lượt ngoài cổ bị cắn mấy phát đỏ ửng thì không có gì khác thường. Nhìn vào gương tôi nhận ra bản thân cũng khác lúc trước rất nhiều trên người tỏa ra khí chất của phụ nữ trưởng thành có vẻ chững chạc quyến rũ hơn trước kia. Chỗ để bàn chải đánh răng cũng có hai cái cốc hai bàn chải giống nhau còn có in tên lên trên, tôi mặc dù tự an ủi chính mình là mơ nhưng cũng phải đánh răng rửa mặt đi ra ngoài phòng mở tủ xem có quần áo của mình hay không. Trong tủ quần áo không những có đủ loại đầm mà còn có cả đủ loại áo ngủ, váy và âu phục công sở làm tôi choáng váng.
Lựa xong một bộ mặc lên người tôi đi xuống nhà, mỗi bước chân điều rất cẩn thận quan sát nơi này. Không gian rộng cách thiết kế rất hài hòa ngay cả màu sơn cũng là màu tôi yêu thích.
Tôi vừa đi vừa quan sát đánh giá phát hiện ra Lâm Quý đã sớm làm một bàn đồ ăn ngồi chờ tôi, hắn không đợi tôi mở miệng đã đến trước mặt hôn lên môi tôi một cái.
“Ăn sáng nào vợ yêu.” Lâm Quý không cho tôi phản ứng kéo tôi ngồi xuống bàn lấy thức ăn cho tôi.
Nhìn đồ ăn trên bàn toàn món mình yêu thích tôi dần dần tự hỏi chẳng lẽ tôi thật sự đã kết hôn với hắn? Hơn nữa là tôi tự mình quên tình cảm và quá trình yêu đương của cả hai hay sao?
“Anh không đi làm sao?”
“Ăn xong chúng ta cùng đi.” Lâm Quý thẳng thắn đáp, ăn cũng rất ngon miệng.
Tôi nhìn trứng rán đưa lên miệng cuối cùng cũng ăn không suy nghĩ nữa, đợi chờ hai chúng tôi cùng đến công ty xem có thật sự là tôi đã quên đi cái gì rồi hay không.