1. Home
  2. Hành Động
  3. Tình Nhân 99 Ngày
  4. Chương 1: Truy Đuổi

Tình Nhân 99 Ngày

Chương 1: Truy Đuổi

tiếp ❯

 

;

Trời đổ mưa nặng hạt cơn mưa rả rích trên cành lá, phía xa xa sương mù bao phủ khiến cảnh vật càng trở nên hoang sơ khó tả. Một cô gái tóc nâu xinh đẹp trong bộ thể thao leo núi ướt nhẹp nước mưa, cô loay hoay với chiếc điện thoại di động trên tay.

– Minh Anh cậu đang ở đâu? Xin cậu đấy mau nhấc máy đi …

Nhật Lan cầm trên tay điện thoại, bấm số gọi đi liên hồi bên kia vẫn không có người nhấc máy “chuyện gì thế này ? Không có sóng sao ?”. Nhật Lan nhìn điện thoại mắt khẽ chớp liên hồi, vẫn có sóng mà. Trong lúc cô cần nhất thì không thấy con bạn thân đâu cả thật tức chết mà. Cất điện thoại cô tháo mũ lưỡi trai, vuốt vài sợi tóc rối trên trán tiếp theo đành tự mình tìm đường thôi. Cởi chiếc áo khoác, quyết định men theo con đường mòn xuống núi để tìm ra đến giao lộ về trại.

Nghĩ là làm Nhật Lan tay vừa đi vừa bẻ cành cây phía trước, rừng núi thế này không biết khi nào trở về đến nơi. Đường đi ra ngoài chật vật vô cùng vài cành cây bắt ngang qua nhau chi chít làm da cô xây xước không ít, cành gai quét qua tay áo làm rách vài chỗ lộ da thịt trắng hồng. Hôm nay cô thật xui xẻo khi đi picnic cùng lớp tới miền rừng núi còn rất hoang vu vắng vẻ này. Cả bọn cùng nhau đi leo núi với nhau nhưng không hiểu sao lúc trở về cô lại lạc đường và ướt nhẹp vì mưa. Cô rất ghét mưa vì chúng làm cản trở rất nhiều công việc của mọi người và Nhật Lan tâm tình luôn không tốt khi những cơn mưa mùa hè ghé ngang qua.

Hai cánh tay siết chặt áo khoác, thân thể không ngừng run lên vì lạnh giờ ước gì nó có thể nhanh chóng ra khỏi đây nhanh một chút. Phía trước hình như có tiếng gì đó thì phải? Âm thanh như tiếng trò chuyện của nhiều người, đưa đôi mắt ướt nhìn chằm chằm vào phía trước. “Chuyện gì thế nhỉ ?”. Đừng có hù dọa cô chứ? cô rất sợ ma nha…nghe nói ở nơi hoang vu thế này thường có chó sói và vài thứ linh tinh khác. Nhật Lan nép mình vào thân cây sầu đâu già to xệ bên đường lặng lẽ quan sát, xung quanh trên tay không quên bật chế độ quay video tự động. Khoan hãy nghĩ cô có ý đồ gì nha… đây chẳng qua là phòng vệ thôi, người ta phòng ngừa bằng vũ khí còn cô phòng ngừa bằng cái điện thoại một thói quen khó bỏ, phải gọi là kì cục.

– Được rồi Devil chuyến hàng này đã giao dịch thành công.

Một lão hói, mặc áo khoác đen trên tay cầm vali quay đầu nhìn người đàn ông mang kính đen đứng phía trước. Hai người đứng đối diện một to béo một cao gầy có vẻ rất mất kiên nhẫn trong tay họ cũng đang cầm một vali có vẻ là khá nặng. Người đàn ông mang kính đen đó dáng người thật cao ráo cách ăn mặc cũng thật biết cách chọn lựa vô cùng, phải nói là chuẩn gu mà Nhật Lan thích. Chỉ có điều nhìn anh ta có vẻ rất xã hội đen mà xã hội đen thì cô rất sợ. Nếu đem ra so sánh với Dennis Oh của cô thì cũng thua xa nên nghĩ đi nghĩ lại vẫn là không lọt vào mắt nổi. Nhật Lan bản tính tò mò đã quen, tuy cô lạc đường nhưng cũng không đến mức ngu muội mà vẫn tỉnh táo, im lặng mà quan sát bằng hết mọi việc cho đến khi người đàn ông kia cất tiếng. Âm thanh thật là lạnh như…cái gì thì cô chịu bởi Nhật Lan không giỏi cho lắm trong phần mô tả.

– Để tôi xem lại đã, nếu quả thật đã xong thì tốt. Chúng ta vẫn có thể tiếp tục hợp tác vào những chuyến hàng sau này.

Devil tháo găng tay da màu đen ra để lộ từng khớp xương ngón tay thon dài, hắn khẽ đưa mũi mình hít lấy một phần bột trắng trên tay đã lấy ra từ vali của đối phương. Khẽ nhíu mày, hắn nhìn vào trong vali có vẻ không thích cái gì đó hay đã phát hiện ra cái gì không rõ. Bàn tay di chuyển qua từng bịch bột trắng như để kiểm tra lại một lần nữa. Mà ở phía ngoài là bốn người đang ngó nghiêng nhìn vào hắn chờ đợi kết quả.

Nhật Lan núp ở ngoài thì đang đổ mồ hôi và thậm chí có chút sợ hãi nhìn bọn người áo đen này. Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cô mất bình tĩnh khi nhìn thấy một cuộc giao dịch ma túy chính thống , đừng hỏi vì sao cô biết đó là ma túy. Chẳng phải trong phim và trên thời sự vẫn đề cập thường xuyên, tin tức nóng hổi đó sao? Chuyện này thì con nít cũng rõ nữa huống hồ là một đứa con gái 20 tuổi như cô. Điện thoại trên tay sắp 4h : 00 PM và cô đã quay được 20 phút mà bọn người đó vẫn chưa rời đi, làm sao bây giờ? Nếu không ra tới đường lớn và về địa điểm tập trung kịp thì Nhạt Lan sẽ bị bỏ lại mất. Nhưng ra lúc này chỉ có con đường chết mà thôi, làm sao…làm sao đây?

Trong khi Nhật Lan lo lắng thì Devil quay đầu ra hiệu cho lão hói đóng vali lại, hắn bước nhanh lại gần tên cao gầy kia bắt tay nhau trông rất thân thuộc.

– Cảm ơn bên các ngài đã giữ đúng giao dịch, mong lần sau chúng ta có cơ hội hợp tác trong các phi vụ mới.

– Không có gì, chuyện uy tín đối với chúng tôi luôn đi đầu mà.

Tên đối diện nở một nụ cười hài lòng tay không ngừng xiết chặt chiếc vali tiền trong tay, giờ thì hai người bọn hắn có thể yên tâm trở về gặp lão đại rồi. Đúng lúc này, Nhật loan vừa lưu xong video thì điện thoại rung lên có cuộc gọi đến làm cô giật bắn mình, may mà vừa hết pin tắt nguồn. Không ngờ bọn người kia càng nhanh nhạy hơn, tất cả động tác dừng hẳn tai mắt vào trạng thái cảnh giác cao độ, tuy điện thoại chỉ rung một chút nhưng vẫn khiến bọn người kia chú ý.

Tình thế nguy hiểm khi Devil xoay người đi đến nơi Nhật Lan núp, hắn nhíu mi đôi mắt nằm sau kính đen kia híp lại thành một đường nguy hiểm, một bước, hai bước, ba bước tim Nhật Lan như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cô lập tức co chân bỏ chạy thật nhanh. May mà hôm nay mang giày thể thao có thể nhanh chóng nhảy vụt ra ngoài trong cự ly ngắn.

“Xoạt…xoạt” cành cây bên tay phải quất mạnh vào ngực trái làm cô đau điếng người. Devil và ba tên kia phát hiện ra có người theo dõi thì càng tức giận, làm thế nào địa điểm giao dịch của bọn hắn lại bị phát hiện ra?

“Chết tiệt!”

– Mau bắt nó lại nhanh! Khốn kiếp ở đâu ra một đứa thế này?

-Mẹ kiếp Con ranh đó nhìn thấy gì rồi? Bắn chết nó đi.

Bốn tên đàn ông cùng truy đuổi một cô gái, hai người kia rút súng ngắn bên hông ra định bắn nó may mà tên đầu hói kịp thời ngăn chặn. Lão hói cũng muốn xử lý nó nhanh lắm chứ, nhưng nếu nổ súng sẽ gây động tĩnh với người bên ngoài như vậy càng thêm rắc rối cho cả bọn hơn nữa thì tiêu.

– Không được giết ! Bắt sống là được rồi.

– Nếu nó thoát được thì không tốt đâu.

– Câm mồm, việc quan trọng là bắt cô ta lại ngay bây giờ!

 

Devil chạy phía sau, đôi chân hắn liên tục tăng tốc muốn nhanh chóng bắt cô gái phía trước, thực ra hắn cũng không nghĩ mình sẽ ra tay giết người vậy nên càng không thèm rút súng. Nhưng bọn họ thật nhầm lẫn tai hại vì Nhật Lan vốn rất giỏi trong môn chạy xa đặc biệt là chạy trốn.

Khi học trung học cô luôn là quán quân trong môn thi chạy của trường đến khi lên đại học càng phát huy tiềm năng hơn. Nhớ lúc ở nhà bị cha già cấm cửa bị vệ sĩ giám sát 24/24 nhưng họ vẫn bị cô bỏ rơi vì một lí do là cô chạy quá nhanh . Trong lúc cách bụi gai vài bước chân, Nhật Lan liền lấy hết đà nhảy qua gọn lẹ, cái thẻ học sinh đeo trên cổ rơi xuống mắc lại phía sau.

“Trời ơi lúc này làm sao dừng lại được.” Cô tiếp tục chạy đi mặc cho cái thẻ kia còn vướng lại bây giờ không cần tìm phương hướng nữa chỉ cần thoát khỏi chỗ này là an toàn rồi.

“Đành bỏ nó lại thôi, nếu quay lại lấy thì nguy hiểm lắm.” cô thầm nói trong lòng “Mày có rớt thì cũng đừng có ló mặt ra cho bọn họ nhìn thấy” chạy và chạy. Ở phía sau Devil chống tay trên đầu gối hắn tháo kính, mắt nhìn chằm chằm con bé to gan chạy xa kia hơi thở phì phò quát to:

– Mẹ nó, con nhỏ này chạy nhanh phải biết. Chúng ta không đuổi kịp nó rồi.

Ba người còn lại cùng dừng ở phía sau, hai người mang vali thì trông thảm hại hơn một chút chân hai gã nọ ngã nháo nhào. Nhìn cái bụi gai trước mặt khiến bọn chúng điên người, không hiểu sao con nhỏ đó nhảy qua được nữa.

– Con nhỏ đó chắc chắn là học sinh, nhìn xem tôi nhặt được cái gì này.

Lão hói cầm cái thẻ trên tay, ba người kia liền tụm lại một chỗ xe. Thông tin có đầy đủ quả thật bây giờ không cần đuổi theo làm gì.

– Dương Nhật Lan! Học viên khóa 2, học viện âm nhạc quốc gia.

– Ha ha… quả nhiên chúng ta không cần phải đuổi theo nữa, cứ theo những gì có trong này mà tìm sẽ ra thôi.

Cả bọn cười nham hiểm, chúng không cần phải lo sợ làm gì. Vài hôm tìm chỗ ra con bé sau đó từ từ xử lý là được. Nhật Lan lúc này cũng nở được một nụ cười sáng lạn khi đã bỏ xa bọn họ, có lẽ khả năng chạy trốn đã cứu cô được lúc này. Nhớ lại tình cảnh lúc vừa rồi thật nguy hiểm, giờ thì cô lo lắng về cái thẻ hơn. Nếu chúng nhặt được cái thẻ thì tiêu rồi, cầu mong chúng không nhìn thấy nó amen.

Xe buýt rời núi, Nhật Lan ngồi trên xe cô vẫn không hết bàng hoàng về việc lúc nãy, thoát chết trong gang tấc. Nhớ khi Minh Anh, các bạn và thầy giáo nhìn thấy bộ dạng thảm hại của cô thì…ôi ôi thật mất mặt. Sau khi kể lại đầu đuôi sự việc cho cả lớp nghe Nhật Lan mới thấy nhẹ người giờ thì ít ra cô nàng cũng có đồng minh và mọi người đều biết, còn thẻ học sinh mất có thể làm lại.

Dương Âu là thầy giáo chủ nhiệm lớp cô, anh lo lắng đi đi lại lại từ đầu đến cuối xe, sợ bọn chúng sẽ tìm tới gia đình cô gây nguy hiểm. Những loại người như vậy cũng không thể lường trước chúng sẽ làm những gì. Anh quay đầu lại nhìn ra phía bên ngoài xe cảnh vật rừng núi trôi nhanh phía sau, không biết từ khi nào thành phố Q lại bị bọn chúng lấy làm địa điểm buôn bán ma túy. Đã lâu lắm rồi anh không còn nhớ nữa, có lẽ là từ khi Tiểu Nguyệt ra di.

 

p
tiếp ❯

Chức năng bình luận hiện chỉ có thể hoạt động sau khi bạn đăng nhập!

Bình luận gần đây

https://reviewbookvn.com
ElvinAcampQN ElvinAcampQN 2 tháng trước
Какие экологические проекты реализуются РЅР° вашем предприятии? Как РѕРЅРё влияют РЅР° бизнес Рё общественное мнение? Спасибо что ответили
https://reviewbookvn.com
DonaldnenBX DonaldnenBX 6 tháng trước
loli porn ==> biturl.top/qeAJJf rlys.nl/6epap3 <==
https://reviewbookvn.com
LewisRoortGU LewisRoortGU 6 tháng trước
loli irish colleen cp pthc ==> biturl.top/qeAJJf rlys.nl/6epap3 <==
https://reviewbookvn.com
Phiêu Vũ 9 tháng trước
Dạ do em bận quá hi.
https://reviewbookvn.com
Phiêu Vũ 9 tháng trước
chuyển khoản cho mình nha, bạn nhắn tinq ua facebook cho mình.
Đồng ý Cookie
Trang web này sử dụng Cookie để nâng cao trải nghiệm duyệt web của bạn và cung cấp các đề xuất được cá nhân hóa. Bằng cách chấp nhận để sử dụng trang web của chúng tôi