Quán Trà Phù Vân
1. Xin Chàng Một Đứa Con (1)
 
;Ngoại thành Cửu Châu – Trấn Niệm Hoa – Việt Nam, mùa xuân năm giáp thìn 2024.
Con đường ngoại thành vừa mới được tu sửa chưa lâu, lớp đất đỏ còn chưa bám chặt đã bị mấy chiếc xe chở đất đá từ bến sông đi vào nghiền nát trong cơn mưa. Mùi bùn đất tanh tưởi bốc lên cả một đoạn đường không khỏi làm người ta chán ghét, mỗi chiếc xe chạy qua tạo nên từng vũng bùn sâu vừa loãng vừa nhão, nước bùn bị tạt văng tung tóe dính dấp khắp nơi.
Bách Diễm ngồi trong xe ô tô ở bên đường nhắm nghiền hai mắt, yên tĩnh nghỉ ngơi. Thoạt nhìn người ta chỉ thấy cô là cô gái y phục màu lam đoán chừng hai mươi mấy tuổi đầu, khuôn mặt thanh tú, tóc đen dài được kẹp gọn sau đầu. Làn da trắng mềm mại và dáng người thanh mãnh có phần yếu đuối.
“Bà chủ đợi đám người này đi hết, chúng ta sẽ về nhà.” Ung Tự ngồi ghế lái ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu nói.
Bọn họ đang trên đường trở lại Cửu Châu, không may gặp mưa lúc này.
“Ừm.” Bách Diễm chậm rãi dùng ngón tay xoa đuôi mắt.
Nửa tiếng sau cơn mưa kết thúc, Ung Tự lái xe rời ngoại ô đưa Bách Diễm trở về.
Đường nội thành rộng lớn, nhộn nhịp xe lưu thông, tiếng động cơ xáo trộn của đủ loại phương tiện vừa ồn ào vừa vội vã.
Ung Tự lái xe về tới trà Quán, dừng xe dưới tán cây phượng hồng đang trổ hoa rụng rơi lả tả. Bách Diễm suốt một đường không mở mắt bây giờ chậm chạp chỉnh lại trang phục nhìn ra bên ngoài, cô mở cửa cầm chiếc ô nhỏ bước xuống xe.
“Lão Ung, hôm nay là ngày mấy?”
“Bà chủ hôm nay là ngày một tháng giêng…” Ung Tự đưa tay cầm ô trên tay cô.
“Vào thôi.” Bách Diễm lặng người nhìn cánh phượng hồng rơi xuống cô ngửa bàn tay đón lấy.
Ung Tự nghiêng ô cùng cô đi vào nhà. Hai người song song bước vào trong, Bách Diễm nghiêng đầu nhìn dây buộc chuông ở bên cạnh cửa gỗ cô nhíu mày. Vậy mà nhà có khách đến rồi…
Cửa lớn của Phù Vân vừa thiếu một chiếc chuông, Ung Tự nhìn cô không nói gì lặng lẽ đi vào chiếc ô trên tay Ung Tự khép lại.
Qua một hành lang dài, Bách Diễm phất tay, Ung Tự hiểu ý rời đi. Anh ta biết bà chủ phải làm việc cần làm.
Đôi chân thon bước qua rèm che nhẹ nhàng ngồi xuống, trên bàn từ bao giờ đã châm một mẫu trầm hương đang rỉ rả vài sợi khói bay bay.
Ung Mị đang ngồi tiếp trà vị khách nọ thấy bên trong có tiếng động liền đoán bà chủ đã về, cô nhìn bóng dáng quen thuộc sau rèm cung kính cúi đầu.
“Bà Chủ!” Thấy Ung Mị cung kính với người sau rèm, người bên cạnh cũng vội đứng lên.
“Đã nói rõ quy tắc rồi?” Mặc dù biết Ung Mị chưa bao giờ quên việc này nhưng Bách Diễm vẫn nhắc nhở cô ấy.
“Vâng.” Ung Mị đáp.
“Cô ấy cần giúp việc gì?” Bách Diễm nhìn xuyên qua rèm mỏng đánh giá người phụ nữ xinh đẹp trên chân mày có vài phần u ám đang ngồi cùng Ung Mị.
“Lần đầu đến đây nhờ cậy mong được bà chủ giúp đỡ, tôi là Trần Yến Ngọc, 23 tuổi. Nghe nói ở đây có thể giúp tôi giải quyết vấn đề của mình nên tôi… Chuyện là dạo gần đây tôi có gặp một người đàn ông. Tôi và anh ta có tình cảm, vốn tôi định cùng nhau tiến đến hôn nhân. Nhưng không ngờ vừa phát hiện… anh ta lừa tôi. Anh ta có vợ rồi… sự việc vỡ lỡ anh ta không cần tôi nữa, tôi rất không cam lòng.” Người phụ nữ khóc nức nở.
“Cô mang thai rồi đúng không?” Bách Diễm nhẹ nhàng hỏi.
“Sao cô biết?”
“Trong cơ thể cô có hai nhịp tim, không đồng điệu nhưng máu thịt tương thông.” Bách Diễm nâng tay rót một ly trà, Ung Mị lập tức đi ra sau rèm mang trà đến cho Trần Yến Ngọc.
“Tôi vốn định bỏ đứa bé này, nhưng tôi không dám bỏ. Mà để nó lại tôi cũng không thể cho nó một mái ấm gia đình, anh ta sẽ không vì tôi mà từ bỏ tất cả.” Trần Yến Ngọc cầm ly trà đưa lên môi định uống thì Ung Mị ngăn lại.
“Thật ra vấn đề của cô tôi thấy rất dễ giải quyết, cô không dám bỏ đứa nhỏ thì sinh nó ra tự mình nuôi dưỡng cũng tốt. Nhưng mà… tôi nhìn thấy hình như cô vẫn muốn ở bên cạnh anh ta nhỉ?”
“Tôi… đúng là tôi muốn bên cạnh anh ta.”
Vậy tôi khuyên cô nên từ bỏ đi, giữa hai người thật sự hết duyên rồi.” Bách Diễm chống cằm nhìn xuyên qua màn che, đôi mắt cô nhìn vào đôi mắt đen đang run rẫy lấp lánh nước của Trần Yến Ngọc.
“Chẳng lẽ cô không có cách gíup mẹ con tôi sao?” Trần Yến Ngọc kích động đứng lên khỏi bàn, tay cầm trà run lên.
“Cô đã nói dối tôi… cô nghĩ tôi sẽ giúp người nói dối?” Bách Diễm cười chế diễu.
Ung Mị nhìn Trần Yến Ngọc lắc đầu, nói dối còn mong được giúp đỡ. Đây không phải vị khách đầu tiên muốn lừa bà chủ, cô cũng lười tiếp.
“Tôi… tôi không nói dối.”
“Vậy thì cô nói xem… vì sao cô mang thai?”
“Tôi… tôi…”
“Vậy để tôi nói cho cô nhé? Cái thai này là cô gài anh ta lên giường với cô mà có, hơn nữa cô cũng không phải mới gặp người đàn ông này. Mà là cô yêu thầm anh ta hơn mười năm!”
Bị Bách Diễm nói ra sự thật, Trần Yến Ngọc suy sụp khụy gối ngồi dưới sàn nhà. Chén trà trên tay cô ta suýt rơi vỡ may mà Ung Mị đón kịp lúc đặt lại trên bàn.
“Phải… tôi yêu thầm anh ta 10 năm. Từ lúc tôi biết được Anh Tuấn tôi đã yêu anh ấy rồi, vốn định chờ anh ấy tốt nghiệp cấp 3 sẽ tỏ tình. Nhưng vừa tốt nghiệp Anh Tuấn đã dẫn bạn gái về ra mắt gia đình, tôi không cam tâm vẫn bên cạnh gíup anh ấy gây dựng sự nghiệp đợi hai người đó chia tay. Sau đó hai người bọn họ chia tay thật, nhiều năm bên cạnh nhau tình cảm chúng tôi rất tốt tưởng rằng có thể kết hôn. Nhưng khi sự nghiệp khởi sắc người anh ấy chọn vẫn là cô ta mà không phải là tôi… tôi không chịu nổi.” Trần Yến Ngọc khóc nức nở.
“Cho dù là anh ta không yêu tôi cũng được, nhưng chúng tôi có con rồi mà… tại sao? Ngay cả con anh ta cũng không cần?”
“Bởi vì cô đang trả nợ… là cô trả nợ anh ta.” Bách Diễm ra hiệu Ung Mị mang chén trà đưa cho Trần Yến Ngọc.
“Cô uống đi, uống xong sẽ nhìn thấy nguyên do món nợ mà kiếp này cô phải trả. Tôi có thể giúp cô thu xếp một cái kết tốt cho chuyện của cô.”
Trần Yến Ngọc hơi do dự nhưng vẫn cầm chén trà uống cạn, dòng nước đắng chát trôi xuống cuống họng một cảm giác ấm áp thấm vào mạch máu. Cả người hôn mê, Bách Diễm nhấc chân bước ra khỏi rèm ngón tay điểm nhẹ một cái lên trán cô ta.
“Mở!” Giọng nói ngọt ngào vang lên, mùi trầm hương nồng đậm ánh sáng từ mi tâm Trần Yến Ngọc phát ra xung quanh, không gian đảo ngược.
Khung cảnh thay đổi trở về Cửu Châu năm 1996…