Phong Thành Mỹ Ca – Bảy Kiếp Phong Ba
Chương 13: Xin Môn Chủ Rời Sư Môn
Chiêu Vương cho người đuổi theo xe ngựa kia, một đường đuổi theo không nghỉ. Tên phi xe ngu ngốc ấy lại bị Tịch Liên một cước đá bay từ lâu rồi, hiện giờ bọn họ đã tháo chạy ra khỏi thành tiến về sông Lê Hạ. Nắm chắc phần thắng nhưng Chiêu Vương vẫn không ngờ rằng ba huynh đệ nhà họ Tịch chạy đi xa như thế.
Ban đầu hắn ta chủ ý hạ độc kia còn chưa kịp làm đã thấy người cùa Vương Phi nhà hắn hạ thủ. Thật không mấy may mắn cho Tịch Vân, nàng hiện tại đã ngấm độc vào trong môi khô khốc thân thể tím nhợt nhạt.
“Nhất định có chết cũng phải đưa ta ra khỏi thành về Đại An, các huynh không được dừng lại.”
Trong mê man Tịch Vân nói với Tịch Dương và Tịch Liên như thế, vậy nên một đoạn đường dài bọn họ không ngừng nghỉ chạy mãi. Ngựa đi đến sông Lê Hạ đã giống như đạt giới hạn rồi không ngừng phát ra âm thanh mệt mỏi. Tịch Dương ôm nàng ngồi vững trên xe ngựa nhìn Tịch Liên đang chuẩn bị làm bè qua sông.
“Tịch Vân, nàng không được ngủ. Chúng ta phải trở về nhà, ta còn rất nhiều chuyện muốn nói với nàng mà.”
“Làm ơn đừng ngủ.”
Mặt nước sông tĩnh lặng cùng với ánh sáng cuối ngày lấp ló phía chân mây làm cho Tịch Dương có chút sợ hãi. Hắn nắm tay Tịch Vân không ngừng gọi tên nàng, chỉ sợ nàng sẽ chìm vào giấc ngủ sâu không tỉnh lại nữa. Tịch Liên kéo chiếc bè lại bên cạnh bờ sông thả xuống, sóng nước mênh mông kia làm cho tâm tình hắn trở nên bất an hơn. Tịch Dương ôm lấy thân thể nàng đi đến ba người lên bè sang sông, tiếng chống đẩy nước làm cho âm thanh rõ ràng hơn.
Bọn họ vừa ra đến giữa sông từ xa một đoàn người ngựa đã kéo đến làm bụi bay mịt mù không rõ mặt người, ngọn đuốc sáng trong đêm tối khiến cho bọn họ vừa nhìn thấy đã hoảng hốt.
“Chiêu Vương vậy mà đuổi đến tận đây rồi, đúng là tốn công sức quá.”
“Mau đi thôi, mặc kệ hắn. Chúng ta phải tới bờ bên kia trước khi hắn đuổi kịp qua đây, nơi này bốn phía là đêm đen chưa chắc hắn đã thấy chúng ta.”
Tịch Dương lấy áo choàng quấn lấy Tịch Vân, hắn đứng lên cùng Tịch Liên chống đẩy bè sang sông. Chiếc mái chèo được làm từ tre vội vã khuấy động làn nước trôi đi.
Trời đêm tối đen như mực, trên mặt sông còn có hơi sương lạnh bao phủ,nếu không phải lợi dụng điểm đen này thì có lẽ bọn họ đã bị Chiêu Vương kia nhìn thấy rồi. Bên này Chiêu Vương kéo đám cận vệ chạy đến, hắn tức tốc xuống ngựa nhìn bến sông vắng lặng. Vậy mà vẫn đến trễ một bước rồi, ba người kia đã chạy mất.
Nhưng Tịch Vân đã trúng độc rồi, hắn sẽ lợi dụng điểm này để giao dịch với Đại An. Bắt bọn họ phải gả nàng cho hắn, như vậy nàng mới được cứu sống.
Chiêu Vương cầm ngọn đuốc ngồi xuống bên sông nhìn về phía xa, hắn không phải là kẻ ngốc không phân biệt đúng sai. Chẳng qua lúc trước hắn có việc cần lợi dụng tể tướng cho nên mới làm như đang ân sủng Vương Phi. Nữ nhân đó sớm đã bị hắn bỏ mốc ở hậu viện rồi, làm sao có thể yêu thương chứ? Còn người con gái Đại An xinh đẹp dịu dàng này vốn dĩ hắn đã để tâm từ lâu.
“Vương, hiện tại nước sông dâng cao không thể lội qua. Chúng ta nên đợi ngày mai có thuyền rồi qua sông hay quay về thành đây ạ?”
“Quay về? Cũng được về phủ ngày mai ngươi cho người truyền tin tới Đại An, nếu bọn họ muốn Tịch Vân sống thì phải gả nàng cho ta.”
“Thuộc hạ hiểu rồi.”
Chiêu Vương quay đầu lại cười lớn, trong đêm thanh vắng nơi hoang vu này chỉ có bọn hắn và ba người đang ở giữa sông. Giọng cười đó làm cho hai huynh đệ nhà họ Tịch ớn lạnh, Tịch Vân vẫn hôn mê nằm co ro dưới bè cây đang bị sóng nước xô đẩy đi.
“Hắn cười gì vậy chứ?”
Tịch Liên vừa nhìn sóng rẽ sang bên phải vừa chống mái chèo bơi đi, hai huynh đệ hắn may mà kịp thời ra đến giữa sông rồi.
“Ta đoán hắn lại âm mưu gì đó, Tịch Vân đang trúng độc có lẽ nào là do hắn ra tay?”
“Đúng vậy, chúng ta phải mau chóng về thôi.”
Tịch Dương ngồi xuống ôm lấy thân thể của nàng, tiểu cô nương bình thường còn sợ mưa sợ nắng vậy mà phút chốc bị hành hạ ra mức này. Đợi mang nàng về hoàng cung hắn sẽ ngay lập tức hành động, cho dù đây là độc tố gì cũng sẽ giải cho nàng.
“Tịch Vân cố lên nha, chúng ta sẽ về nhà nhanh thôi.”
Tịch Liên nhìn những ngọn đuốc bên bờ sông kia dần xa, trong lòng trút xuống phiền lòng. Tại sao phụ hoàng lại để cho nàng đi đến đây chứ, giờ mọi chuyện càng ngày càng rối rồi. Nhất định Chiêu Vương sẽ không dễ dàng từ bỏ, e rằng sắp có sóng to gió lớn rồi.
Đợi tới bên kia sông là có ngựa và người đợi sẵn rồi, nhất định sẽ về đến Đại An.
—
Màn đêm đen kéo dài tưởng chừng rất lâu sẽ không nhìn thấy ánh mặt trời, vậy mà khi bọn họ cùng nhau băng qua sa mạc chưa bao lâu đã thấy ánh mặt trời ló dạng.
Thân thể của Tịch Vân được quấn bằng áo choàng ấm áp, nàng trúng độc nhưng vẫn nghe thấy âm thanh chuyển động bên ngoài. Mọi người vẫn đang cố gắng trở về Đại An sớm nhất có thể, nàng mơ màng nhớ lại ký ức vụn vặt ngày xưa.
Năm ấy trời lất phất mưa rơi, dưới mái hiên Tịch Dương sư huynh hái tặng nàng một bông hoa đào vừa nở, rất thơm rất đẹp. Nàng còn không ngừng vui mừng nũng nịu, Tịch Vân của lúc ấy vậy mà trong trẻo đáng yêu biết bao nhiêu. Tịch Vân không ngừng nhớ lại ký ức ngày xưa, có một lần nàng cầm bánh hoa mai trên tay chạy đi tìm Tịch Liên sư huynh đang học múa kiếm ở sân lớn. Trời mưa đến nổi bùn trong sân kia làm bẩn hết váy của nàng, nước mưa làm nàng bị một mảng ướt nhẹp trên người vừa lạnh vừa run.
“Tịch Liên sư huynh, ta có bánh hoa mai. Huynh mau ăn đi rồi dạy ta học kiếm pháp nha.”
“Muội là nữ nhi, học kiếm pháp rất khổ cực đấy không dạy cho muội đâu.”
Tịch Liên cười tươi nói, mái tóc đen dài của hắn theo động tác múa kiếm mà bay bay trông đẹp mắt. Tịch Dương ở bên hiên cầm quạt phe phẩy, khuôn mặt sau mặt nạ kia nở nụ cười cưng chiều.
“Nàng sớm muộn cũng phải gả đi, nữ nhi không cần quá mạnh mẽ như thế.”
Tịch Vân hai má phồng lên, nàng cầm váy chạy vào hiên đứng vừa nhìn hắn vừa hằn học nói.
“Ai thèm gả đi chứ, ta sẽ ở đây bám theo các huynh không buông haha.”
Cận vệ bên cạnh Tịch Dương vùa ho một cái, nhìn đại hoàng tử và nhị hoàng tử vui vẻ như thế. Hắn không dám ngăn cản chỉ thầm nói trong lòng, Tịch Vân quận chúa sớm sẽ bị gả đi sang quốc mẫu Đại Thiên Châu.
“Vậy sau này làm nương tử của ta, ta bảo hộ nàng.”
Tịch Dương vẫn bộ dáng cũ phạt che nụ cười, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ lên kia rất muốn hôn lên má nàng một cái. Nhưng hắn nhịn xuống, là hoàng tử không thể lỗ mãng như vậy được. Phụ hoàng còn chưa có ban hôn cho bất kỳ hoàng tử hay công chúa nào, hắn nhất định phải xin phụ hoàng để nàng cho hắn.
“Huynh trưởng mau qua đây ta có cái này cho huynh và sư muội xem.”
“Cái gì thế mau cho ta xem đi.”
Tịch Vân nhún vai chạy qua, vẫn là không có chút nào bớt tò mò.
—
Năm Tịch Vân 15 tuổi, Tịch Dương đã 20 tuổi rồi. Trong cung phụ hoàng và mẫu hậu cùng chúng thần luôn muốn hắn tuyển phi. Nhưng lòng Tịch Dương nguội lạnh, người hắn muốn bọn họ có cho được không chứ?
Tịch Vân càng lớn càng xinh đep dịu dàng nết na, hơn nữa nàng lại tinh thông cầm kỳ thi họa. Bao nhiêu ánh mắt nam nhân nhìn nàng mê đắm, bọn họ không hề biết rằng trong lòng Tịch Vân đã có ý trung nhân.
Đêm trăng sáng đẹp đẽ Tịch Vân ôm đàn ngồi bên ngoài hiên hai mắt nhìn xa xăm vừa đàn vừa hát. Giọng hát trong vắt hòa cùng tiếng đàn kia vang vọng, chỉ là khi nàng dừng lại hẳn mới nhìn thấy thiếu niên đứng bên cạnh gốc đào. Trên mặt hắn không có đeo mặt nạ, khuôn mặt tuấn tú yệu nghiệt ấy làm cho trái tim thiếu nữ của nàng đập nhanh liên hồi.
Tịch Dương không đeo mặt nạ, hắn muốn để nàng nhìn thấy nhan sắc sau mặt nạ này. Để nàng nhớ mãi không quên, để nàng biết được nàng là cô nương duy nhất có được diễm phúc này.
“Huynh… huynh không đeo mặt nạ?”
“Phải… ta muốn nàng nhìn thấy.”
Tịch Vân đứng dậy đi về phía hắn, trong đêm trăng sáng khuôn mặt của Tịch Dương in sâu vào tâm trí nàng. Dùng hai từ miêu tả đó là yêu nghiệt…
“Có phải ta đang mơ không?”
“Nàng là người đầu tiên ta để cho thấy khuôn mặt này đấy, có đẹp không?.”
“Có… rất đẹp.”
Bàn tay Tịch Dương cầm lấy tay nàng để nàng sờ thử khuôn mặt hắn, ngón tay mềm mại trắng nõn của Tịch Vân run run đặt lên cánh mũi rồi sờ lên khắp khuôn mặt hắn.
“Tịch Vân… gả cho ta nhé?”
“Được, huynh đẹp thế này không gả là phí lắm.”
Ánh mắt nàng bị vẻ đẹp của hắn hút mất vào trong, vì kinh ngạc mà nàng đã mất đi phòng bị. Cũng không để tâm chuyện xung quanh, chỉ biết hóa ra khuôn mặt của Đại hoàng tử đẹp đến mức kinh thiên động địa.
—-
Đệ tử nội môn Ninh Trần trên người mặc y phục màu xanh trên đầu thắt khăn hoa văn màu đen, làm cho mái tóc dài được buộc xả ra sau, dáng người hắn cao ráo khuôn mặt vì vừa luyện tập kiếm pháp xong mà đỏ bừng. Hôm nay luyện tập đã hai canh giờ rồi định bụng nghỉ ngơi về ăn cơm, hắn vừa đi khỏi nơi luyện tập không lâu chân khựng lại vì nhìn thấy vị Trưởng Lão nội môn Hạ Nguyên một thân y phục mà cam vô cùng nổi bật, đang lén lút cùng hai đệ tử nhà lão đi ra đường mòn sau núi. Ninh Trần liền nhẹ nhàng theo chân bọn họ, chỉ sợ đi nhanh sẽ bị phát hiện ra nên hắn chỉ có thể giữ khoảng cách từ xa. Nhịp chân đi không nhanh không chậm mà tim hắn đập nhanh liên hồi, phải rồi lần đầu tiên đi rình mò người khác cảm giác không tệ lắm nhỉ?. Chẳng biết làm thế nào, tại sao một trưởng lão nội môn lại chạy đến nơi giam giứ đệ tử của trưởng lão khác? Ninh Trần chỉ sợ đối phương âm mưu làm chuyện xấu mà thôi. Trong đầu hình dung ra cơ số chuyện xấu mà Hạ Nguyên sẽ làm, hắn đắn đo hồi lâu đành truyền tin về cho Lưu Nhan Môn Chủ núi Trung Sơn, đó chính là sư phụ nhà hắn.
“Con đường này đi cũng chẳng dễ gì, vậy mà cái tên Xuyên Thần đó lại coi như chuyện rất bình thường còn muốn ở nơi này hối cải.”
“Theo ta thấy chuyến đi nhân gian này của hắn nhất định là não đem nhúng nước rồi.”
“Suỵt… hai người các ngươi bé mồm lại, nơi này vẫn là không nên tùy tiện đâu.”
Hạ Nhan liếc hai đệ tử của lão một cái, trời sinh hai tên đần độn này chỉ biết ăn hại là giỏi. Lão cũng mong đệ tử chân truyền của mình ở nhân gian mau sớm quay trở lại, ở nơi này đệ tự không ưu tú bản thân sẽ không có địa vị gì. Ở nơi này không có đệ tử nào nối nghiệp Hạ Nguyên chỉ có thể truyền mấy món võ kỹ lại cho đám đệ tử lười biếng không có chí này. Mỗi ngày sẽ hao tổn nguyên khí ít nhiều bởi phải dạy dỗ một đám hỗn tạp, căn cơ không vững, tâm cơ cũng không có. Lão đau đầu tìm một hạt giống tốt như Xuyên Thần đâu dễ gì được, vậy mà năm đó Thanh Huyền Trưởng Lão đã tranh giành với lão.
“Mau mau đi nhanh, nếu để hắn quay lại thì hỏng hết kế hoạch của ta rồi.”
“Vâng, sư phụ.”
Ba sư đồ nhà lão kéo nhau ra sau núi, nhìn dáng đi kia đã biết là họ lén lút làm chuyện xấu trong lòng họ cầu cho lần này thuận lợi. Nhìn bóng dáng kia của ba người trong lòng Ninh Trần thở ra may mà hắn kịp thời báo sư phụ. Hắn đứng xa xa chờ Lưu Nhan đến, thân phận đệ tử nội môn như hắn cũng không thể đơn độc đi ra ngăn bọn họ được, bởi địa vị hắn không cao. Nếu như mạo hiểm đi lên, ba người kia chỉ cần búng tay là Ninh Trần chết ngay tức khắc. Từ nhỏ cơ thể hắn tu luyện luôn khó khăn, mỗi khi mệt mỏi vẫn là sư huynh Xuyên Thần giúp hắn đã thông tư tưởng mới có Ninh Trần của ngày hôm nay. Đợi qua hồi lâu khoảng chừng nửa canh giờ, hắn có chút nóng lòng muốn đi ra. Thì từ phía sau lưng sư phụ hắn bất thình lình kéo một đám đệ tử cùng trưởng lão nội môn đi đến khí thế hừng hực khiến người ta sợ hãi. Trong lòng Ninh Trần thở ra, Môn Chủ đây là đi giết người sao? Quá đáng sợ a…
Hạ Nguyên ở bên trong còn đang kéo hai đệ tử đến trước hang động nơi Xuyên Thần ở, cửa động là một tấm cửa sắt được đóng cài cẩn thận, nhìn qua thấy có thể mở được. Hạ Nguyên hai mắt sáng lên lần này lão nhân lúc đệ tử nhà Trưởng Lão Thanh Huyền đưa Xuyên Thần đi dưỡng thương mà tới. Lão định hạ độc vào nước uống và thức ăn mà đám đệ tử đã mang đến lúc nãy, nếu Xuyên Thần trở về ăn phải chắc chắn sẽ khiến cho toàn thân máu huyết không thông, da nhợt nhạt tức ngực mà chết.
Đúng là đủ thâm độc và tàn ác, ở nơi này e rằng chỉ có Hạ Nguyên mới dám làm việc ác này mà thôi. Lưu Nhan nhanh chóng đi qua còn để cho đám đệ tử vây bên ngoài lối đi, lần này e rằng Trưởng Lão Hạ Nguyên có tám cái miệng cũng không thể chối cãi được nữa. Trời sinh tính tình Môn Chủ Lưu Nhan nổi tiếng là làm việc thẳng tay, bởi vậy đối với việc Xuyên Thần phạm lỗi ông còn không châm chước. Mặc dù cả tông môn này ông chỉ ưu ái mỗi mình hắn, đó đủ thấy sự khác biệt rồi. Tiếng bước chân đi tới quá nhanh làm cho Hạ Nguyên không kịp định thần, đã nhìn thấy Môn Chủ đứng ở sau lưng mình. Ông nhìn chằm chằm vào lão, hai mắt mở lớn cả khuôn mặt là màu đỏ bừng vì tức giận.
“Hạ Nguyên ngươi làm gì ở đây?”
“Môn Chủ… Ta có việc cần qua đây.”
Hạ Nguyên toát mồ hôi lạnh, hai mắt mở to chẳng biết làm thế nào mà Môn Chủ tới đây rồi. Nếu như ông không trả lời cẩn thận, e rằng cái mạng già này sắp lung lay. Môn Chủ bình thường sẽ ở nội viện luyện công, sao hôm nay ,lại tới đây nhanh đến bất ngờ làm lão không kịp làm gì. Hai chân của lão vì chịu sự đả kích mà run lên, phải cố gắng trấn an bản thân vì chỉ sợ mình gây ra chuyện gì khác.
“Nơi này để cho Xuyên Thần tĩnh tâm hối cải, ngươi thừa biết hôm nay hắn được mang đi dưỡng thương. Vậy mà lén lút chạy tới đây làm gì?”
“Ta tới đợi hắn về có chút chuyện cần hỏi, Môn Chủ yên tâm ta đợi xong sẽ đi ngay.”
Lưu Nhan nhìn hai đệ tử sợ sệt co ro kia, trong lòng thầm nói. Lão già này có âm mưu bất chính, cần phải lục soát kĩ càng.
“Người đâu mau lục soát bọn họ và xung quanh đây cẩn thận cho ta.”
“Vâng”
Đám đệ tử bên ngoài nghe liền chạy vào, phía sau còn có ba bốn trưởng lão nội môn đi theo. Lần này đông đủ quá khiến Hạ Nguyên trở tay không kịp, lão đã tính toán kĩ càng vậy mà vẫn bị phát hiện. Đám nam nhân lục soát khắp nơi, cuối cùng từ trên người lão ta tìm ra được một bình thuốc bằng sứ. Một đệ tử mang tới cho Lưu Nhan, ông cầm cái bình sứ nhỏ đưa lên mũi ngay lập tức đóng nút bình lại.
“Hay cho Trưởng Lão Nội Môn như ngươi vậy mà còn dám đem thuốc cấm mang trong người.”
Sắc mặt Hạ Nguyên tái mắc, lo sợ tới nỗi xỉu tới nơi. Hai đệ tử kia thấy không ổn nên vội đỡ hắn ra tảng đá gần đó ngồi xuống.
“Ta không có… Môn Chủ xin hãy tin ta.”
“Sao mà tin được lời lẽ này của một người muốn hại người khác như ông đây.”
Môn Chủ bước tới, ông dùng pháp lực của bản thân áp chế nâng tay đánh ra vài cái, cuối cùng quyển sổ tay kia cũng hiện ra.Thì ra Hạ Nguyên lén lút học cách pha chế thuốc, ông ta dùng bài thuốc độc điều chế ra thuốc để hạ độc. Nhưng thời gian này vừa hay chưa học hết các công thức chế thuốc, nếu Xuyên Thần chẳng may bị hạ độc thì sao? Lưu Nhan thấy Xuyên Thần đi còn chưa về thì có khi nào ngủ lại nơi trị thương không? Hạ Nguyên nhìn môn chủ ngập tràn sự tức giận mà sợ hãi, lần này ông ta không dám nói gì thêm. Lưu Nhan bước tới kéo cổ áo lão ánh mắt như chim ưng rình mồi, ông để ý mấy nay rồi, cái tên Hạ Nguyên này đúng là có vấn đề mà. Dám dùng thuốc cấm ở trong sư môn để giết hại đệ tử của tông môn, lần này không thể tha được.
“Ngươi là trưởng lão nội môn cũng không phải một ngày, vậy mà dám ở sau lưng ta hãm hại đệ tử nội môn chủ chốt. Nếu hôm nay ta không biết được chuyện này, có phải ngươi đã đắt ý rồi không?”
Giọng nói tức giận khiến Hạ Nhan run rẫy, ông ta sẽ không vì việc này mà giết lão chứ? Chắc là không đâu, Lưu Nhan còn chưa biết lão chính là kẻ đã âm mưu hại Xuyên Thần lần trước nên còn định tạm phạt rồi sẽ thả ra. Nhưng bất ngờ thay lúc này một đệ tử nội môn từ phía xa chạy lại, trên mặt hớt lãi trán đổ đầy mồ hôi trông vô cùng tội nghiệp quỳ xuống chân Lưu Nhan. Hai bàn tay gã nắm chặt rồi buông ra, trấn tỉnh bản thân một lúc mới lên tiếng. Không dám nói gì với Hạ Nguyên, người nọ còn không dám nhìn về phía sư phụ mình, một mặt nhìn Môn Chủ cầu xin được tha mạng. Lưu Nhan nhìn đệ tử kia ánh mắt tìm tòi, người này vì đâu lại làm cái chuyện này?
“Đệ tử khai hết chỉ mong Môn Chủ tha mạng, lần trước đệ tử làm theo lời sư phụ đem pháp khí bỏ vào phòng sư huynh Xuyên Thần. Lần đó là đệ tử bị ép buộc, nếu không làm thì sư phụ sẽ đuổi ta về nhà.”
Lưu Nhan liếc Hạ Nguyên một cái, à thì ra là như thế… Ông giúp đệ tử kia của Hạ Nguyên đứng lên,đồng thời lấy lời khai tại đây khiến cho ba người kia chết trân tại chỗ. Khá khen cho Hạ Nguyên thì ra bấy lâu nay ông đã tin nhầm người, mặc dù biết tính lão xấu xa nhưng không nghĩ sau lưng mình gây bao nhiêu thị phi như thế. Cả núi Trung Sơn này chẳng mấy người qua mặc mình.