1. Home
  2. Huyền Huyễn
  3. Phong Thành Mỹ Ca – Bảy Kiếp Phong Ba
  4. Chương 1: Xuyên Qua Cổ Đại

Phong Thành Mỹ Ca – Bảy Kiếp Phong Ba

Chương 1: Xuyên Qua Cổ Đại

tiếp ❯

ter_book-content__qYbKZ">

 Phần 1 [Cẩm Duyên Lạc Hoa] (Tu Tiên – Huyền Huyễn)

 [Đông Thạch] Xuyên Thần x [Trương Thanh Nhiên] Tịch Vân

Bầu trời đám mây đen phấn, gió lốc lên cuồn cuộn một đám nam nhân luyện khí sơ kỳ bất kỳ, mặc y phục đen trên mặt che khăn đen che kín, chỉ lộ đôi mắt trong sát ý. Nhóm họ đang truy đuổi một nữ nhân chân không chạy vào rừng, trên thân ảnh ấy có vô số vết máu đỏ tươi, y phục cũng được thiết đỏ từ máu từ vết thương của cô ấy. Nhìn qua đã thấy thực lực đôi bên quá chênh lệch, nữ nhân kia vậy mà không có một chút vũ công, yếu đuối chạy trốn vật sắc nét kinh hoàng. Nàng mặc kệ vết thương đau nhói, chân không được bảo vệ giày nên có vô số vết thương rạn nứt ra, mặc định cho đường quanh co đá khó đi, nàng vẫn hướng về phía trước mà chạy. Nhưng nàng không biết rằng đây chỉ còn ngõ cụt, đón chờ nàng là không gian sâu hun hút hút. 

Bước chân nàng toàn là máu đang chảy ra, nhưng nàng vẫn không nhìn lại phía sau. Sau cùng không có lựa chọn nào khác, đám nam nhân áo đen kia cũng vây lấy nàng, bất lực và tuyệt vọng nàng nhìn thấy trước mặt là vực sâu. Nàng không còn cách nào nữa, đôi chân trắng đầy vết thương nhẹ nhẹ nhàng một cái nghiêng mình, nhảy xuống vực sâu kia.

“MỘT…”

 Một tiếng hét thất vọng thanh vang lên sau đó biến mất trong màn sương mờ, Ngâm Vân gieo mình xuống nơi lạnh vắng. Kiếp này nàng không thể sống tiếp nữa rồi, nước mắt rơi ra bị gió táp thổi khô, hy vọng còn có tồn sau.

Sau sự chấn động vì nữ nhân kia đã nhảy xuống vực, đám người áo đen đứng trên vách đá nhìn xuống như để xác nhận sự thật, bọn chúng nhìn nhau không nói gì lắc đầu lát sau rời đi. Lúc ấy khi rơi xuống vực sâu Tịch Vân cầu nguyện, nếu như số nàng đã tận, xin trời cao thương xót cho nàng gửi tiếc nuối tiếc nuối này lại trần gian. Một ngày nào đó đám người vây hãm nàng sẽ phải trả giá, một ngày nào đó bọn chúng sẽ phải trải qua nỗi đau của nàng. 

Phong Thành – Vùng Núi Ngoại Ô

[Xuyên Qua Thời Không]

Trương Thanh Nhiên đưa ngón tay thanh mảnh lên xoa dịu mi tâm, nàng đã tỉnh lại sau một đêm hôn mê. Đôi mi dài cong vút hé mở, lộ ra đôi mắt đen xinh đẹp mơ ngủ. Nàng nhìn trần nhà xa lạ mà Giảm tốc, nhẹ nhàng cử động tay chân, nhưng toàn thân nàng đau rát khó chịu. Vòng tay thanh mảnh cử động khó khăn nhanh lên đầu kiểm tra, sau một hồi xác định được nơi này đang được sử dụng một lớp đá dăm. Có lẽ vết thương này hơi sâu, nên đau nhức ê ẩm. 

 Nàng chỉ nhớ một câu chuyện rõ ràng, nàng là người ở thế giới hiện đại, là hoa hậu một người đẹp có tầm ảnh hưởng của công chúng. Nhưng cuộc sống giải quyết nàng không chịu được những tổn thương, nên nhân lúc quản lý của nàng không có ở khách sạn. Trương Thanh Nhiên liền bắt Taxi chạy ra chợ mua một chai thuốc trừ sâu mang về nhà tự sát. Lúc đó nàng đã viết sẵn thư tuyệt mệnh tự mình ngồi vào bồn tắm hết chai thuốc trừ sâu đó, chỉ trong giây phút giảm đau lan toả. Nàng đã bắt đầu sốc thuốc mất đi tất cả lý trí ngu ngốc mắt lại, hơi thở yếu ớt xa thế gian. Vậy mà hiện tại nàng vẫn ở đây, trên một mảnh giường tre khung cảnh xa lạ, trong đầu trống rỗng. 

“Cô nương đã tỉnh?” giọng nói ô nhu của nam nhân, có bước chân vang lên không nhanh không chậm. 

“đúng…” Nàng ngước cổ lên nhìn trần nhà, quay đầu nhìn ra cửa như đang tìm kiếm âm thanh ấy. 

Cánh cửa làm bằng tre có lớp hủ không được mở ra nên âm thanh “lạch cạch” một bóng người cao lớn đi vào. Trương Thanh Nhiên bị âm thanh giật giật cho mình, ngón tay cũng có thể lại xin bất an. Trong khói bếp từ bên ngoài cửa sổ nhỏ bay vào phòng, có mùi thuốc bắc được đun sôi nồng nàn ấm áp. Đây là thuốc sắc cho nàng uống sao? Càng nghĩ thuốc lẻ càng gần, mũi nàng trở nên nhạy bén nhận biết ngay. 

Thân ảnh rõ ràng hơn, một thanh niên cao tuổi chắc chắn khoảng hai năm thứ hai, tóc vừa đen vừa dài được gói gọn bằng một cây trâm ngọc xanh dương, y phục trên người là vải lam đơn sơ.

“Cô nương nương rồi à? Nếu đã tỉnh thì uống chút nước thuốc , xong ta sẽ mang thức ăn cho cô.”

Nam tử này có đôi mắt phượng thật đẹp, mặt mặt hài hòa tuấn lãng, lần đầu Thanh Nhiên nhìn thấy được. Bậc bưng một chén chén được làm bằng đất nung ngồi xuống bên giường, bên trong hơn hai phần là thuốc nước ấm thơm. Hoàn toàn kín đáo một tay đỡ nàng ngồi dậy, một tay cho nàng uống thuốc để nàng tựa vào vai mình. Mặc dù nàng đang bị thương nhưng nàng không thể tuỳ tiện để nam nhân ấy tiếp tục cảm xúc lúc này được.

“Khoan đã, công tử này nói cho tôi biết đây là đâu? Huỳnh là ai?”

Trương Thanh Nhiên, trong lòng đang nóng nắng, nâng tay Hỏa ra dù có chút khó khăn đau nhói. Nàng bây giờ tâm trí cảm thấy rất mộng hồ, thuốc kia cũng không thư giãn mặc dù môi nàng đang rất khô và cơ thể vết thương đau nhói. Nhìn đôi mắt to tròn đen láy của nàng nhìn mình, nam tử kia đành phải đặt chén nước xuống bàn bên cạnh. Để nàng ngồi tựa vào vai mình một cách thoải mái, sau đó mới từ tốn kém.

“Cô nương là ta nhỏ được ở lúc lên núi hái thuốc, có lẽ cô ngã từ trên đó xuống.”

Nói xong đánh còn lấy tay chỉ ra ngoài cửa, nhìn theo cánh tay đánh vung lên phía bên ngoài không xa chính là một vách núi đá cao vun vút. Nghe xong Trương Thanh Nhiên nàng không rời khỏi rụng lá tay chân, rơi từ trên cái mảnh dốc cao vót ấy mà không chết chắc chắn nàng tích đức từ kiếp trước rất nhiều. Nhưng lại nghĩ bản thân cũng đã tự tử bằng cách uống thuốc trừ sâu mà không chết, ngược xuôi qua thời gian không tới đây, rồi nhập vào cơ thể của cô nương rơi xuống núi thì hai việc này có chút kì quái. Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của nàng, nam tử không được nhếch mép cười. Nhẹ nhàng chưa nói hết mà nàng đã thất kinh đến như thế, một tiểu thư khuê cát lại thành bộ dạng này cũng là chuyện bình thường.

“Cô nương may mắn lắm đấy, rơi xuống núi cũng có thể gặp được đám dây leo trong núi, giúp chúng tôi ngẫu hứng cơ hội nên mới giữ được mạng. Cũng may hôm nay ta hái thuốc trên núi mới may mắn tình cô nương sống như bây giờ.”

“Hiện giờ thân thể của cô nương tốt rồi, chỉ là nghỉ ngơi thêm ít ngày nữa thôi. Ta đi lên núi hái thuốc để trị thương cho cô nương thêm một chút.”

Nói nhiều như vậy nhưng Trương Thanh Nhiên vẫn chưa biết tên lửa, càng không biết đây là đâu? Nàng uống thuốc mà mèo đưa, mùi vị vừa đắng vừa thơm lại có chút vòng trong cổ chim ưng nhăn mặt khía tay gạt qua môi. Đáp nàng uống xong thuốc Đông Thạch mới kéo ngồi xuống bên cạnh, ngựa ngọc tay áo kéo lên trên lộ ra rắn tay rắn chắc tựa như câu chuyện này vẫn hay làm. 

“Công tử tên của huynh là gì?” Trương Thanh Nhiên tựa đề thu nhỏ thành giường sắc mặt mới uống thuốc mà nhăn nheo, Đông Thạch thấy vậy kề bước đi âm thanh ma sát của y phục loạt soạt bông nàng chú ý.

“Ừm, tên ta là Đông Thạch, tên hơi xấu mong rằng cô nương không chê.” Mặt đứng bên cạnh bàn gỗ, nâng tay lấy ấm trà nước ra chén đưa nàng, Trương Thanh Nhiên cũng không cự tuyệt, cầm lấy một lần cạn. 

“Tên Đông Thạch? Tôi thấy rất hay mà.” Cô ấy có gì kỳ lạ, tên như vậy mà cho là xấu? Nàng nghiêng đôi mắt đẹp nhìn nam nhân này, ở đây tuấn mỹ như thế nếu ở thế giới hiện đại của nàng chắc chắn sẽ là một diễn viên nổi tiếng rồi.

“Tôi tên Trương Thanh Nhiên, cảm ơn huynh đã cứu mạng tôi.” Nàng tiếc người ra thành giường nói, giọng nhẹ nhàng như nước nước. 

“Được rồi, cô nghỉ yên đi.”

Đông Thạch gật đầu chỉ cười, ngọc nói nàng nên nghỉ ngơi thêm rồi xoay người ra khỏi phòng đóng cửa lại. Lát sau nàng nghe âm thanh cốc cốc ở ngoài cửa, nàng đoán rằng nam nhân kia đang chẻ củi nấu thức ăn. Mới tỉnh lại chưa lâu nàng cần yên tĩnh để hồi phục cơ thể, điều mà nàng lo lắng là nàng xuyên qua cơ thể của ai? Vì sao lại bị thương đến mức nghiêm trọng như thế, dù không có Đông Thạch tình hiện tại Trương Thanh Nhiên vẫn không có cơ hội sống lại. Hoặc là ý trời định cho nàng xuyên đến đây thực hiện chuyện gì quan trọng cho thân chủ này rồi. Y phục trên cơ sở cũng là loại thượng hạng, chắc chắn của nguyên chủ cũng không hề đơn giản. Tình trạng hiện tại nàng lo nhất là, kẻ thù kia là ai? Nếu biết đầy đủ thông tin, đối tượng mới được khai báo không phải sao?

Đông Thạch để nàng nghỉ ngơi còn mình thì rời phòng đi chuẩn bị bữa tối, trước tiên chuẩn bị củi khô cho nhóm bếp. 

Những ngày tháng sống một mình đánh lửa chưa bao giờ, tự mình nấu nướng. Đơn giản là lúc trước làm đệ tử trên Trung Sơn Đánh không cần nấu cơm tới bữa trưa đã có cơm mang tận phòng rồi, nhưng bây giờ đã đến một quốc gia ở Đại Lục Hòa Hạ. Chậm bắt đầu cuộc sống thanh nhà nơi rừng hoang thoát này, tuy ngày qua ngày vẫn có thể nấu cơm ăn ba bữa sáng. Nhưng đó chỉ là một mình, còn hiện tại… Thì ra khi có thêm người cảm giác lại khác như thế. Không biết với cơm canh bạc như thế này, cô nương có thể thích ứng không?

p
tiếp ❯

Chức năng bình luận hiện chỉ có thể hoạt động sau khi bạn đăng nhập!

Bình luận gần đây

https://reviewbookvn.com
ElvinAcampQN ElvinAcampQN 3 tháng trước
Какие экологические проекты реализуются РЅР° вашем предприятии? Как РѕРЅРё влияют РЅР° бизнес Рё общественное мнение? Спасибо что ответили
https://reviewbookvn.com
DonaldnenBX DonaldnenBX 6 tháng trước
loli porn ==> biturl.top/qeAJJf rlys.nl/6epap3 <==
https://reviewbookvn.com
LewisRoortGU LewisRoortGU 6 tháng trước
loli irish colleen cp pthc ==> biturl.top/qeAJJf rlys.nl/6epap3 <==
https://reviewbookvn.com
Phiêu Vũ 9 tháng trước
Dạ do em bận quá hi.
https://reviewbookvn.com
Phiêu Vũ 9 tháng trước
chuyển khoản cho mình nha, bạn nhắn tinq ua facebook cho mình.
Đồng ý Cookie
Trang web này sử dụng Cookie để nâng cao trải nghiệm duyệt web của bạn và cung cấp các đề xuất được cá nhân hóa. Bằng cách chấp nhận để sử dụng trang web của chúng tôi