Mùa Hè Năm Đó
Chương 3: Mùi Hương Quen Thuộc (18+)
Tống Thừa Ân bị hai thanh niên mang vào phòng, thân hình to lớn của hắn nằm lên một bên giường. Mặc dù hắn không đứng vững cơ thể cũng rất khó chịu, nhưng Tống Thừa Ân cố hết sức gượng người dậy, lý trí chưa mất.
Một tay kéo cà vạt mở nút áo sơ mi, một tay chống xuống giường cố đè nén cảm giác nóng ran khó chịu toàn thân. Đột nhiên tay hắn sờ phải thứ gì đó mềm mềm bên giường, bất giác hắn nắm lấy góc chăn lôi ra.
“Xoạt!”
Góc chăn vừa kéo lộ ra một gương mặt thanh tú, hàng mi cong, môi hồng nhuận, người đàn ông trên giường chính là người hắn ngày nhớ đêm mong đây mà.
Chỉ là Tống Thừa Ân nghi ngờ, có phải bản thân say rượu nhìn nhầm người, nhưng lúc hắn cúi đầu xuống gần. Thì xác định mùi hương đặc trưng của cậu, mùi hương này không sai, mùi mà hắn không bao giờ quên.
“Ngôn… là em sao?”
Đôi tay chầm chậm rờ khuôn mặt cậu, đáy lòng nổi vui mừng, tim đập nhanh hòa vào một nguồn nóng vô tận, hắn liền cố đè xuống. Cố gắng không muốn khiến cậu tổn thương lúc này.
“Ưm, đừng đi. Đừng rời bỏ tôi…”
Đang lúc hắn ngồi dậy thì cậu lại nắm tay hắn, một cái lôi mạnh khiến thân thể Tống Thừa Ân gục lên người cậu.
“Ngoan đừng nháo, để tôi đi tắm.”
Hắn biết đã là cực hạn, phải nhanh chóng đi tắm để hạ nhiệt. Nhưng người đàn ông trên giường này cứ không chịu buông, một cái lôi nhẹ. Khiến cho tâm tình Tống Thừa Ân bùng nổ, lần này là cậu chọc trúng lửa rồi.
“Là em hư, em đừng trách tôi không nói trước.”
Nói xong hắn hạ môi xuống môi cậu nhẹ nhàng hôn, đây là người hắn yêu đậm sâu. Dù là lúc cậu còn là cậu bé hay bây giờ, vẫn luôn khiến cho Tống Thừa Ân bận tâm.
“Ưm..”
Có lẽ do cậu say vô thức phát ra âm thanh khiến người ta nghe đỏ mặt tía tai, lọt vào tai Tống Thừa Ân thì như đang gọi mời hắn.
“Vi Ngôn, em biết không tôi nhớ em quá, thật may vì chúng ta lại gặp nhau ở đây.”
Vừa nói hắn vừa vuốt ve khuôn mặt cậu, những đường nét này có nằm mơ hắn cũng tưởng tượng ra.
“Em mập hơn xưa nhiều rồi.”
Hắn cười… Cố Vi Ngôn vô thức ôm lấy cổ hắn, thân thể cậu dán vào lồng ngực hắn, làn da ấm nóng mềm mại. Phòng tuyến cuối cùng của Tống Thừa Ân ngã đỗ, người con trai hư hỏng này muốn mê hoặc hắn đây mà. Đúng là không thể nhịn được, Cố Vi Ngôn bị hắn hôn xuống từ đôi môi đến cái cổ trắng, xương quai xanh rồi từ từ xuống ngực.
Áo sơ mi của cậu bị bứt nút văng ra xa, bờ môi mỏng in xuống dấu ấn như những bông hoa đỏ rực trên tuyết trắng. Một tay đỡ cổ cậu ,một tay ôm lấy eo nhỏ, Tống Thừa Ân cuồng nhiệt hôn.
“Thỏa mái quá… ưm.”
Lời nói của cậu như liều thuốc kích thích thần kinh, vốn sự chịu đựng của hắn đã cực hạn. Thân thể khó chịu nhưng vì sợ cậu đau nên nhịn, lần này là mở đường.
“Thật không ngờ em hư như vậy.”
Hắn cắn vào cổ cậu một cái thật mạnh, in dấu răng đỏ thẩm.
“Ư… anh là ai?”
Trong mơ màng cậu hỏi, người đàn ông này là ai vậy?
“Ngoan, gọi tôi là Thừa Ân.”
Bàn tay cầm tay cậu đặt lên trên má hắn, để cậu sờ từng đường nét khuôn mặt. Cậu say quá, chỉ biết lần đầu tiên cậu cảm thấy thỏa mái, người đàn ông này không phải Đỗ Thành thì mặc kệ là ai cũng không quan trọng.
“Thừa Ân cho tôi…” cậu mơ màng mở mắt thấy người nọ dừng lại hồi lâu vẫn không tiếp tục hôn. Liền khó chịu kêu lên, chỉ đợi cậu nói câu này hắn cười tà mị. Lật người đè cậu xuống dưới..
“Em đừng hối hận là được.”
Cậu bị dày vò đến nổi mặc mày đỏ bừng bừng.
“Em biết tôi là ai không? Nói đi tôi giúp em.”
“Thừa Ân… ưm.”
Giây tiếp theo hắn hôn cậu ngấu nghiến, lần này chính là sự cuồng nhiệt.
“Nhớ lấy em là của anh, của Tống Thừa Ân.”
Bàn tay khẽ đụng vào đùi cậu, thân thể liền run rẩy. “Ưm”.
Từ nay trở đi, Cố Vi Ngôn là của Tống Thừa Ân. Em đừng hòng rời xa anh, đừng hòng chạy trốn. Dù ai cũng không được mang em đi, cả đời này anh chọn em rồi.
Trong phòng quấn quýt hơi thở nóng bỏng khiến người ta đỏ mặt tía tai, một đêm xuân đáng giá ngàn vàng.
Trời đêm trăng thanh mát, bên ngoài ban công khách sạn là ánh đèn lung linh của cả thành phố, dòng xe tấp nập trên đường. Trong phòng chỉ nghe nóng rực, âm thanh ám muội bất cứ ai cũng phải xấu hổ, một đêm nồng nhiệt.
23 giờ 00 phút
Lúc này ở nhà Hàn Tâm đang cầm điện thoại gọi cho cậu, không biết vì lý do gì cô không gọi được cho Cố Vi Ngôn.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, quý khách vui lòng gọi lại sau.”
“Tên này đi đâu vậy nhỉ, gọi hoài không được là sao?”
Hàn Tâm cầm điện thoại đi ra ban công, suy nghĩ hồi lâu cô nàng liền bấm số điện thoại gọi đi, không biết là gọi cho ai.
—
Hiện tại Từ Đình dựa người vào cửa sổ phòng khách, nghe thuộc hạ báo lại đêm qua hai người kia còn chưa ra ngoài. Cậu cười đắc ý, tuy tuổi của Tống Thừa Ân lớn hơn cậu, nhưng đối với kinh nghiệm tình trường và mánh khóe thì Từ Đình là số một.
Dự án lần này cậu đã bỏ ra công sức khá nhiều, theo thị trường hiện tại là công ty cậu chịu thiệt rất nhiều so với công ty đối phương. Rõ ràng đất dự án này nâng tầm cho công ty cậu nhưng phần trăm lợi nhuận hẹm hơn. Vì bên kia cũng không cần lắm dự án này, nhưng lại nắm 50% tổng vốn vì vậy bên cậu lại bị động.
Cầm áo khoát lên cậu bây giờ đến công ty, chuẩn bị cho hợp đồng sáng nay.
Tại khách Sạn Lang Phong Trụ
8 giờ 00 phút
Tống Thừa Ân mở mắt nhìn người con trai nằm bên cạnh, hắn cười hài lòng. Cũng may là cậu còn chưa tỉnh lại, nếu không chắc sẽ vì chuyện này ngại ngùng mà bỏ chạy rồi.
Cúi đầu hôn lên trán Cố Vi Ngôn, hắn đứng dậy rời giường đi tắm không quên đắp chăn lại cho cậu.
Hôm nay hắn phải về công ty ký hợp đồng với bên Từ Đình, nghĩ lại hắn cũng phải cho tên đó bài học vì dám hạ thuốc hắn.
Tống Thừa Ân vào phòng tắm không lâu, trên giường liền có chuông điện thoại reo. Hắn quấn khen tắm bước ra ngoài vừa hay lúc này Cố Vi Ngôn nằm ở trên giường bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Ánh mắt Tống Thừa Ân hiện lên vẻ thích thú, hắn cười nhìn về phía cậu để xem cậu làm gì.
…
Cố Vi Ngôn đang say giấc thì bị tiếng chuông điện thoại xa lạ đánh thức, mở mắt ra nhìn xung quanh một lúc lâu mới kịp thích nghi với ánh sáng trong phòng. Đây là đâu ý nhỉ? Đầu cậu đau quá, có lẽ đêm qua uống say quá nên vậy..
Khoan đã!
Tiếng chuông điện thoại và người đàn ông kia là như thế nào vậy? Cậu sững người nhìn hắn rồi nhìn bản thân mình nằm trên giường với chiếc chăn ngang ngực.
“Chuyện gì thế này? Anh là…?”
Cố Vi Ngôn cảm thấy hoang mang tột độ, nhớ tới tối qua cậu vào Lang Phong Trụ sau đó uống say. Chẳng… chẳng lẽ đêm qua cậu đã say quá mà ăn con nhà người ta rồi sao?
Cậu vội tìm điện thoại, không biết là nằm ở đâu. Lúc nhìn thấy đống quần áo ngổn ngang ở so pha mắt cậu sững lại, đêm qua đúng là kịch liệt thật. Định đứng dậy đi lấy đồ, nhưng eo nhỏ đau quá không muốn đi.
“Em quên rồi sao? Là em tối qua hại tôi mất đi tấm thân trong sạch này, quần quật cả đêm mệt muốn chết.” Vừa nói hắn vừa cười.
“Tôi…”
Người đàn ông này đang đi lại đây, cậu không kịp hòng bị hắn đã hôn xuống trán Cố Vi Ngôn khiến cậu rùng mình. Trời ơi! Vậy là đêm qua cậu và hắn ta đã xxx sao? À đúng rồi, thân thể vẫn còn đau, cái eo nhỏ tê nhức. Còn nữa trên người cả hai điều có dấu hôn, bằng chứng đầy đủ vậy là đúng rồi.
“Bốp… bốp…” Cậu tự tát vào mặt mình.
Thật là xấu hỗ, có nghĩa chuyện đêm qua không phải là mơ.
Người đàn ông này từ đầu tới cuối điều nhìn cậu với ánh mắt xem kịch vui, đây đâu phải là hắn bị hại. Rõ ràng là đang rất vui vẻ, dáng người cao lớn, vai ngực tỉ lệ hoàn mỹ. Còn đáng sợ hơn là đẹp trai nữa, cậu vậy mà tiêu rồi.
…
Tống Thừa Ân vừa quan sát khuôn mặt cậu vừa bấm điện thoại nghe, hắn ra dấu cho cậu im lặng. Sau đó đi ra ban công nghe điện thoại.
“A lo”
“Tổng giám đốc, bên Từ Tổng vừa gọi điện báo 30 phút nữa sẽ đến. Ngài bao lâu nữa thì tới nơi ạ?”
” 15 phút nữa, không gấp. Nếu cậu ta tới sớm thì cứ mời cậu ta vào phòng chờ đợi tôi.”
“Vâng.”
Cup điện thoại Tống Thừa Ân hít một hơi dài sảng khoái, đi vào lấy điện thoại bàn ở đầu giường gọi nhân viên khách sạn mang lên hai bộ đồ.
Nảy giờ Cố Vi Ngôn vẫn ôm mền suy nghĩ nát óc biện pháp giải quyết hôm nay. Không ngờ lại sảy ra chuyện xấu hỗ này, cậu vẫn còn là sinh viên còn chưa tốt nghiệp. Còn hắn có phải là loại người tình một đêm hay là trai bao bóc bánh trả tiền?
“Chuyện hôm qua tôi xin lỗi anh, anh cần bao nhiêu tôi sẽ trả.”
Hắn nghe cậu nói mà bật cười, đi một hơi vào phòng tắm lấy ra áo tắm cho cậu.
“Mặc vào đi, em nghỉ gì vậy? Tôi không phải là loại người đó đâu.”
Cố Vi Ngôn nghe vậy càng thở hắc ra, vậy hắn không phải là trai bao. Xem ra một đêm lăn lộn mất cũng xem như không uổng phí.
“Tôi…”
” Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em.”
Nói rồi hắn đưa cho cậu áo tắm, còn mình đi lại Sopha lấy ví. Cậu trợn tròn mắt,chắc chắn là nhầm rồi.
Cố Vi Ngôn mặc vào đi một hơi vào nhà tắm, hơi nước nóng làm cậu tỉnh táo hơn. Nhưng cả người đau rát nhức mỏi không thể tả, lần này lớn chuyện thật rồi.
Nhớ lại cái nhóm chat trên mes kia, nhất định cậu phải chửi tụi này một trận. Hại đời ông đây rồi có biết không hả?
Lúc Cố Vi Ngôn đi ra ngoài thì người kia đã thay bộ tây phục mới, quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Thay bộ đồ mới mà khí chất cũng khác đi, âu phục đen tôn kên dáng vẻ của hắn đẹp trai trầm ổn, đôi chân dài với đôi giày da hàng hiệu sang trọng. Tống Thừa Ân thấy cậu ra hắn liền bước tới đưa cho cậu bộ đồ mới, cười như không cười cúi đầu hôn lên tai cậu.
“Có phải em bị sự đẹp trai của tôi mê hoặc rồi không? Mau thay đồ đi nào.”
Vô thức cậu bước lùi lại, vành tai đỏ ửng nhận quần áo rồi chạy biến vào phòng tắm thay đồ. Tống Thừa Ân cười cưng chiều, vừa rồi hắn cảm nhận cậu đang cảnh giác cơ thể co lại có chút giống như cô vợ nhỏ sợ bị đòn.
Đợi cậu đi ra lần nữa, Tống Thừa Ân đã gom quần áo cho vào túi giấy chỉ thấy có một thanh niên đeo kính đen bước vào nhận đồ rồi rời đi. Cả quần áo của cậu hân cũng mang đi, này là muốn gì đây?
“Anh này anh và tôi không quen biết, chẳng qua chỉ phát sinh quan hệ. Không cần phải quan tâm tôi đâu, tôi xin lỗi nếu đã phiền anh.”
Tống Thừa Ân nghe cậu nói hắn bước nhanh đem cậu áp sát vào tường, muốn hắn từ bỏ cậu à? Còn lâu nhé.
“Em thoải mái nhỉ? Nhưng tôi thì khác người mà tôi để ý, thì tôi sẽ nuôi cả đời.”
Nói xong liền hôn luôn… Chậc!
Cô Vi Ngôn đơ ra, thấy tay mình được hắn bao bọc đan vào nhau, vô thức tim đập loạn. Người đàn ông này thật ngang ngược, được rồi xem như cậu xui.
“Anh, tên là gì?”
“Em thật nhanh quên, gọi tôi là Thừa Ân.”
Tống Thừa Ân đưa cho cậu danh thiếp, xong hôn thêm vào má cậu một cái mới chịu buôn ra. Hắn bước tới cầm điện thoại cho vào túi, xong lấy điện thoại cho cậu kèm ví tiền.
“Đi thôi, tôi có cuộc họp gấp bây giờ. Không thể cùng em đi ăn, em tìm thứ gì ăn đi nha. Nào theo tôi ra xe, có người sẽ đưa em về.”
Cố Vi Ngôn cứ thế theo Tống Thừa Ân ra khỏi phòng khách sạn, lúc xuống thang máy hắn không quên chỉnh lại áo cho cậu. Dù gì đêm qua quá kịch liệt, nhở để người ta nhìn thấy chắc chắn sẽ mù mắt.
Lên xe hắn phân phó tài xế lát chở hắn đến công ty xong chở cậu về nhà, cả đường đi cậu không dám nhìn hắn. Hai tay cứ nắm chặt rồi buông ra, điều chỉnh lại hơi thở cậu mới quay lại hỏi.
“Anh còn chưa hỏi tên tôi…”
“Không cần hỏi, tôi biết em.”
“Biết tôi..?” Cậu không tin, đây là lần đầu tiên cậu gặp hắn mà.
“Yên tâm, tôi không lừa em đợi tôi tan làm sẽ ghé thăm em sau.”
Nghe hắn tan làm sẽ ghé thăm cậu càng cảm thấy kinh khủng, đối phương cái gì cũng biết về mình. Còn cậu thì mù tịt hết, bây giờ bản thân cứ như bị bán đi rồi.
5 phút sau
Xe dừng trước cổng công ty, Tống Thừa Ân nhân cơ hội lại hôn cậu một cái, cười thỏa mãn trước khi rời xe. Không quên căn dặn tài xế chở cậu về nhà cẩn thận.
“Tạm biệt, tôi sẽ gọi cho em. Nhớ cầm máy.”
Cố Vi Ngôn luôn bị hành động bất ngờ này dọa đơ ra mấy giây, cậu nhìn ra ngoài thấy một tòa cao tầng mới toanh cao vút. Trước cửa tòa nhà có hai hàng nhân viên đứng hai bên, một người đàn ông trẻ cầm tài liệu hướng tới phía Tống Thừa Ân chào buổi sáng, nhân viên cũng chào theo trông rất phô trương.
“Chà phô trương quá…”
Thấy biểu cảm của cậu tài xế ngồi phía trước liền cười, người thanh niên này cùng Tổng tài đi ra khỏi khách sạn. Đừng nói là quan hệ tình một đêm đó chứ, trước giờ đời tư của Tống Thừa Ân luôn trong sạch.
Càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, tài xế nhìn ra ghế sau suy nghĩ rồi vội lái xe đi trên đường nhận được tin nhắn địa chỉ nhà cậu từ một người khác.
…
Cổng nhà khóa bên ngoài chắc ba và di cùng em trai đi làm cả rồi. Hôm qua không về nhà nếu ba biết cậu làm cái gì bên ngoài chắc chắn sẽ đánh cậu.
Về đến nhà thừa ân liền vội leo lên giường nằm, cả người cậu vừa đau vừa mỏi. Nhanh chóng lấy điện thoại trong túi quần ta sạc pin, tấm danh thiếp của Tống Thừa Ân cũng rớt ra ngoài.
Cố Vi Ngôn cầm lên xem, họ tên Tống Thừa Ân tổng giám đốc tập đoàn Tống Trạch, kèm dòng địa chỉ công ty, ngoài ra còn có số điện thoại kèm theo.
Ngồi dậy cậu đi tới bên bàn làm việc mở máy tính ra tra theo địa chỉ công ty trên danh thiếp, thật kinh ngạc. Cậu hồi tường lại tòa nhà ban nãy nơi Tống Thừa Ân xuống xe, khẽ thở dài. Nhân vật lợi hại thế này cậu nên đối xử thế nào cho hợp lý đây?
Mặt cậu khẽ ửng hồng, người đàn ông này ban sáng quá đổi dịu dàng.
Ngồi hồi lâu cậu đi xuống bếp nấu cơm, sáng nay dậy cũng chưa ăn gì đã về nhà.
Vo gạo nấu cơm, mở tủ lạnh lấy thịt trong tủ ra chuẩn bị kho mặn, một quả khổ qua nấu đủ bữa canh.
Cuối cùng bữa cơm đã xong, Cố Vi Ngôn ngồi ăn ngon lành, chuông đồng hồ treo trên tường điểm 10 giờ.
…
Từ ngày hôm qua đến giờ xảy ra biết bao nhiêu chuyện làm cho cậu quên mất một chuyện, đó chính là cuộc hẹn với mẹ hôm qua. Cậu đã không đi gặp bà ấy, vậy mà cậu cũng quên luôn phải gọi điện nói với bà.
Ăn cơm xong Cố Vi Ngôn mở điện thoại lên, oh rất nhiều cuộc gọi và tin nhắn. Có của Hàn Tâm và mẹ, có của ba với dì.
Cậu gọi cho mẹ trước, cảm thấy bản thân phải đi gặp bà một chuyến. Đầu dây bên kia vừa có người nghe điện thoại, là giọng phụ nữ.
“Alo, Vi Ngôn đấy à? Cháu đến thăm mẹ cháu một lần đi, bà ấy hiện giờ rất yếu.”
“Là dì ạ… Mẹ cháu bị làm sao vậy?”
Bà bệnh ư?
“Ừ, dì đây. Mẹ con bệnh lâu rồi, giờ chắc không trụ được bao lâu.”
“Vâng, con tới ngay. Dì cho con địa chỉ số phòng, bây giờ con lập tức đi.” Tôi lặng người, mẹ đang bệnh nặng thảo nào bà gọi cho tôi.
“Bệnh viện Đa Khoa Thành Phố Q, phòng 211 khoa tim mạch, con đi lên lầu nhé.”
“Vâng”
Là lỗi của mình hôm qua cậu đã không mảy may tới việc đi gặp bà. Mẹ à, con xin lỗi mẹ.
Nhớ về tuổi thơ cậu bật khóc, lúc chuyện kia xảy ra cậu đã vô cùng căm hận mẹ. Nhưng giờ đây cậu muốn gặp mẹ muốn hỏi bà rất nhiều thứ.
…..
Tập Đoàn Tống Trạch
Vừa thấy hắn đến, người ngồi ở so pha nhàn nhã nảy giờ bật dậy biểu cảm trêu ghẹo. Cậu định hỏi hắn vài câu liền bị Tống Thừa Ân phất tay ý bảo lo chuyện chính trước.
Dẫn đầu đoàn người qua phòng họp kế bên, thấy vậy Từ Đình nhún vai đi theo phía sau. Bọn họ ngồi trao đổi một lúc sau trợ lý hai bên mang văn kiện đem tới.
Tống Thừa Ân đọc qua hợp đồng, cầm bút ký lên, chỉ một vài đường mực đơn giản liền cất bút. Thư ký đưa con dấu, hắn cầm ấn xuống văn kiện dưới bàn, màu đỏ của mực rực rõ.
Kề bên Từ Đình cũng làm động tát nhỏ tương tự, vậy là cả hai đã ký xong hợp đồng đứng dậy cười nói bắt tay.
“Hợp tác vui vẻ.”
Xong việc, nhân viên mang giấy tờ rời đi trong phòng chỉ còn lại hai người. Tống Thừa Ân lúc này mới nheo mắt nhìn Từ Đình, tên đàn ông này đêm qua vậy mà dám gài hắn. Cũng may người trong phòng chính là Cố Vi Ngôn, nếu không hôm nay đừng nói là ký hợp đồng. Nhất định hắn sẽ ăn miếng trả miếng với Từ Đình, cậu thấy hắn nhìn mình chằm chằm thì cười cười.
” Đừng nhìn tôi với ánh mắt đó. Sao nào, hôm qua khiến cậu hài lòng chứ?”
“Tôi hỏi cậu, sao trong phòng tôi lại có đàn ông?” Từ Đình nghe hắn nói thì có chút chột dạ, nhìn biểu cảm này chẳng lẽ hôm qua không xảy ra chuyện gì sao? Nhưng rõ ràng cả đêm cả hai người bọn hắn không ra ngoài mà.
“Ai mà biết chứ, tôi chỉ định tặng cậu một mỹ nữ. Ai ngờ lúc người tới thì phòng của cậu đã khóa trong, người ta không vào được còn gì?” Bịa chuyện là chuyên ngành của cậu, có ngu mới nói sự thật cho hắn biết.
“Nhưng mà nghe cấp dưới báo lại thì người ở cùng cậu đem qua cũng không tệ đâu.”
“Làm càng, lần này tôi tha cho cậu, không có lần sau đâu.”
Chuyện hôm nay hắn sẽ cho người điều tra, chắc chắn tên này sẽ không chịu khai rồi. Không muốn phí sức với Từ Đình, Tống Thừa Ân đứng dậy định đi. Từ Đình thấy đối phương đã không truy hỏi nữa liền rủ hắn đi ăn trưa. Nghe vậy Tống Thừa Ân không phản đối, cùng Từ Đình đến một nhà hàng nấu món nhật ăn cơm. Trong lòng hắn đang nghĩ về Cố Vi Ngôn, tự vẽ ra viễn cảnh tương lai của hai người. Cả bữa ăn Từ Đình nói gì hắn cũng không để ý.
“Thừa Ân, cuối tháng cậu có lịch gì không? Cùng tôi đi câu cá đi, vừa có chỗ mới thú vị lắm.” Tống Thừa Ân không trả lời.
“Này…” Từ Đình đập vai hắn.
“Để tôi xem lịch, có gì gọi lại sau.”
….
Đợi đến khi ăn xong bữa trưa rồi, Tống Thừa Ân vẫn không thấy Cố Vi Ngôn gọi gì. Nên hắn chủ động gọi điện cho cậu, nhưng cậu lại không nghe máy.
Tống Thừa Ân ngồi ở phòng làm việc không thông, nhìn màn hình điện thoại hồi lâu, đứng lên cầm áo khoác đi ra khỏi cửa.
Ở bệnh viện, Cố Vi Ngôn nắm lấy tay mẹ. Bàn tay của bà vì ốm mà xanh xao, tay bị vênh cắm sưng to một mảng. Ngồi thất thần, cậu tới đây hơn một tiếng rồi mà mẹ vẫn chưa tỉnh lại. Còn dì thì lúc thấy cậu tới nói là đi mua cháo và cơm trưa chưa lên phòng.
“Mẹ, con tới rồi. Mẹ làm sao vậy, mẹ ơi tỉnh lại. Mẹ con mình nói chuyện đi mẹ, con xin lỗi. ”
Cố Vi Ngôn khóc, những năm qua vì cậu hận mẹ nên chưa từng tìm hiểu xem bà ở đâu làm gì. Có lẽ bà đã tìm về cậu rất nhiều lần nhưng không được. Chắc bà buồn lắm, gương mặt hốc hác, cơ thể gầy yếu quá.
“Để mẹ con nghỉ ngơi, ra đây dì với con nói chuyện.”
Không biết từ bao giờ bà Hoa đã mang cháo nóng đặt xuống bàn bên cạnh, rồi quay người đi ra ngoài. Cố Vi Ngôn theo sau, cậu nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bên ngoài hành lang, Cố Vi Ngôn ngồi xuống bên cạnh bà Hoa. Lần này bà mới nói cho cậu về sự thật của mẹ, và bệnh tình của bà.
Hóa ra năm đó bà phát hiện bản thân bị bệnh nặng, không có thuốc chữa khỏi. Nên bà đã nhờ nhà ngoại tạo một câu chuyện giả để lừa ba và Cố Vi Ngôn. Sau khi thuận tiện ly hôn xong, bà lui về ở ẩn, bản thân tự mình đi tìm thuốc để giảm đau và ức chế di căn của tế bào ung thư.
Bà sợ chồng và con trai sẽ khổ, muốn ba cậu làm ăn để dành lại tài sản lo cho con khi ly hôn ra đi tay trắng. Nhưng không ngờ sau khi ly hôn một thời gian thì ba của Cố Vi Ngôn đã tái hôn.
Đáng lý bệnh của bà đã tiến triển tốt, nhưng vì suy nghĩ và quá đau lòng nên bệnh trở nặng.
Nghe đến đây, Cố Vi Ngôn lòng đau đớn, cậu siết chặt tay. Vậy mà từ đó đến nay cậu điều hận bà, trong khi bà vô tội.
Tất cả là do bà quá tin vào tình cảm của ba cậu, năm đó khi bà ly hôn với lý do ngoại tình. Thì không ngờ ba cậu cũng đã có người tình bên ngoài rồi, người đó chẳng ai khác, chính là dì kế hiện tại.