❮tiếp ❯ p
review="message" data-ad-preview="message">
Lâm Hạc năm nay vừa đủ 13 tuổi, sống cùng cha mẹ và hai đứa em nhỏ một trai một gái đang học cấp một, nhà cậu ở tận vùng nông thôn nhỏ của thành phố Thập Thành.
Hôm nay ba mẹ đã đuổi Lâm Hạc ra khỏi nhà kèm theo chiếc vali cũ kỹ mà đêm qua mẹ đã chuẩn bị sẵn, vài bộ quần áo tạm coi là lành lặn. Cậu không biết là mẹ đã ủi phẳng phiu mấy bộ quần áo cho cậu trước khi đi, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm Lâm Hạc thấy mẹ tốt đến kỳ lạ.
Chỉ biết khi ra khỏi cửa nhà thì bà nhét vào tay cậu một mảnh giấy có ghi địa chỉ gì đó ở thành phố, còn không ngừng căn dặn nếu trên đường đi lạc thì dựa theo địa chỉ trên giấy tới nơi này để kiếm một xuất việc làm.
“Đi đi, người ta đang cần gấp. Tới nơi nhớ gửi thư về cho chúng ta.”
Lâm Hạc nhìn vẻ mặt của ba mà lòng bồn chồn, ở quê dù gì cũng quen việc chân tay. Cậu cũng chưa từng tiếp xúc với người thành phố, vậy mà không biết ba mẹ có từng cân nhắc gì không mà nhanh chóng đuổi Lâm Hạc ra khỏi nhà. Một đứa đứa trẻ kham khổ quá nhiều thứ đáng lý ra ở tuổi này vẫn còn ăn học vui chơi, nhưng hoàn cảnh gia đình không cho phép cậu được mơ ước.
“Ba mẹ…!” Lâm Hạc tiếc nuối nhìn gia đình của mình, ngôi nhà nhỏ cũ kỹ ấm áp mà trước giờ cậu chưa rời xa dù chỉ một ngày.
“Đi đi, giữ gìn sức khỏe. Nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, ổn định công việc thì có thời gian về thăm chúng ta.” Mẹ lau nước mắt nói, những câu dặn dò tựa như tiễn biệt một người trưởng thành vậy. Khi đặt nó lên người Lâm Hạc nghe thật sự chói tai không thể diễn tả, Lâm Hạc mím môi gật đầu.
Dưới ánh mắt chờ mong hy vọng của cha mẹ Lâm Hạc nhìn hai đứa em trai em gái đang đứng ngoài sân còn khờ dại, cậu kéo vali đi ra con đường đất dài đỏ ngoằng trước nhà. Mỗi một bước đi lòng cậu nặng thêm một phần, không biết mình sẽ ra sao khi không còn ở đây.
“Nhanh nào Lâm Hạc xe đang đợi.” Phía xa có bà cô hàng xóm tên Diệu gọi thúc giục nhanh chân.
Cô Diệu lên thành phố làm giúp việc từ mấy năm trước, lần này trở về nói tìm người giúp việc nhà lương cao cho ông bà chủ trên thành phố. Cho nên sau khi chọn đến chọn lui ở mấy nhà trong thôn, tới hôm nay mới có chuyện đưa bốn đứa trẻ như Lâm Hạc mang theo hành lý đi theo như thế.
“Anh Lâm Hạc…!”
“Điều đi sao?” Lâm Hạc liếc mắt nhìn mấy đứa trẻ gầy gò quen thuộc, tuổi còn nhỏ hơn mình trong lòng thở dài.
Tụi nhỏ trong xe bằng hai đứa em trai em gái ở nhà của cậu vậy mà đã phải rời xa gia đình, nghĩ lại bản thân mình cũng không đến nổi nào đỡ phần tủi thân.
“Vâng.”
Lâm Hạc ngồi vào ghế cùng bọn nhỏ trong thôn, vali được cô Diệu cho vào cốp xe phía sau. Lần đầu tiên được ngồi xe ô tô cảm giác kỳ lạ mà tò mò khiến bọn trẻ không yên tĩnh nhìn nhau thao thao bất tuyệt.
“Đi xe ô tô thích thật đấy!”
“Ừ, lần đầu tiên tao được đi.”
“Tao cũng vậy!”
Chiếc xe ô tô nhỏ chở Lâm Hạc cùng hai ba đứa trẻ khác càng ngày càng xa trấn nhỏ, ghế lái là một ông chú trung niên tóc hơi bạc trắng nước da đen vẻ mặt nghiêm nghị. Ở bên cạnh ông ta chính là bà cô hàng xóm vừa rồi.
Con đường đất gập ghềnh nhiều ổ gà do trận mưa hôm trước để lại nên cả xe lắc lư theo mỗi khi bánh xe chạy qua, ba đứa nhỏ ngồi bên nhau vẻ mặt đầy sợ hãi.
Lâm Hạc ngoảnh đầu lại nhìn về phía sau xe cát bụi mù mịt.
Bọn họ bây giờ xa gia đình thật rồi, rời xa cái quê nghèo này để tìm một việc kiếm sống nuôi gia đình.Trọng trách thật lớn.
“Mấy đứa ngủ một chút đi, khi nào đến thì cô gọi.” Cô hàng xóm ngồi phía trước hắng giọng.
Lâm Hạc nghe xong cũng chỉ biết gật gù dạ vâng theo bọn nhỏ bên cạnh, đúng là cậu lớn hơn bọn chúng 3 tuổi nên chín chắn một chút không khóc không nháo. Nhưng bọn nó thì rưng rưng nhìn ra cửa sổ xe, cảnh vật bên đường lướt nhanh khiến bọn nó nhớ nhà thút thít. Dù sao tuổi còn nhỏ như vậy đi xa nhà không có người thân trong lòng làm sao không có khó chịu.
Cậu ôm gối nhìn ra cửa sổ ánh mắt mơ hồ, không biết tương lai phía trước là gì. Càng hy vọng có được công việc ổn định dù ở đợ cho nhà người ta cũng tốt, có chút tiền gửi về cho cha mẹ cho hai đứa em ăn học.
“Dậy cả đi, lát nữa khi vào trong nhà mấy đứa phải ngoan ngoãn nghe lời nghe chưa. Thấy người lớn thì chào hỏi, đừng để ta mất mặt.”
“Vâng.”
Đường xa xôi, xe đi mãi đi mãi rồi cũng không còn nhìn thấy gì ngoài làn bụi đất đỏ bám vào cửa kính. Ba đứa nhỏ ở bên cạnh điều đã lờ mờ ngủ thiếp đi, Lâm Hạc cũng mơ hồ nghiêng ngả theo mỗi lần xe thắng gấp lại một lần tỉnh lại.
Mấy đứa trẻ đã ngủ thiếp đi trong lúc hai người lớn phía trước trò chuyện gì đó, lúc tỉnh lại thì xe đã vào trung tâm thành phố.
Dọc đường phố thị phồn hoa, xe cô tấp nập muôn sắc muôn màu. Lâm Hạc hoa cả mắt nhìn dòng người đi vội vã, nhìn cách ăn mặc hiện đại sang trọng kia không khỏi khao khát trong lòng.
Xe dừng lại trước một trang viên lớn, từ bé đến lớn Lâm Hạc chưa từng nhìn thấy cánh cổng nào lại to lớn và đẹp đẽ đến vậy, tất cả được làm bằng đồng điêu khắc tỉ mỉ màu vàng sáng bóng khiến bọn trẻ chói mắt.
“Tới nơi rồi, mau chấn chỉnh lại quần áo chuẩn bị vào trong.” Cô Diệu lên tiếng nhắc nhở không dám lơ là.
Có hai người lớn dẫn đầu đưa bốn đứa trẻ nhanh chóng đi vào khuôn viên của biệt thự, trong lòng tụi nhỏ không khỏi kinh ngạc và ngưỡng mộ nơi này, khuôn mặt ngây ngốc nhìn xung quanh. Thật xa hoa và đẹp đẽ biết bao nhiêu, so với ngôi nhà dưới quê đúng là còn không bằng chuồng chó nhà bọn họ ở đây. Có tiền thật thích!
“Ngài quản gia, tôi đã mang người đến.” Hai người lớn tuổi cúi đầu chào một lão già tóc bạc, bốn đứa nhỏ nhìn thấy cô Diệu khom lưng thì học theo.
“Chúng cháu chào ông ạ.”
“Ngoan lắm.”
Người bên trong ra đón là một lão già tóc bạc ăn mặc sạch sẽ nghe tiếng chào gật đầu hài lòng, nhìn chất liệu vải bộ quần áo trên người ông ta đoán còn đắt hơn tiền đi học mấy năm của bốn đứa ở dưới quê.
Mặc dù trước đến nay Lâm Hạc chưa từng lên thành phố, nhưng cậu đủ nhận thức phải thật cẩn thận lời ăn tiếng nói không nên làm việc gì ngoài lời dặn dò của cô Diệu thì tốt hơn.
“Đứa trẻ lớn này bao nhiêu tuổi rồi?” Lão già nhìn qua một lượt ánh mắt đánh giá Lâm Hạc rồi hỏi cô Diệu.
Lâm Hạc nhìn thấy ánh mắt này cả người cứng đờ, đó là ánh mắt nhìn một món đồ không đắt giá mà còn mang theo sự dò xét.
“Mười ba, nghe nói đại thiếu gia cần một người hầu tầm tuổi này.”
“Đúng vậy.”
“Giữ lại đây đi, mang ba đứa nhỏ còn lại xuống nhà bếp cho dì Dung.”
“Vâng, thưa ngài quản gia.” Nói rồi cô Diệu dẫn bọn nhỏ đi.
Chân khép lại hai tay cũng siết chặt Lâm Hạc đưa mắt nhìn sàn nhà được lót gạch đẹp đẽ và sáng bóng, bên dưới chính là hình bóng của bản thân mình.
Một thân thể gầy gò ốm yếu khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ đôi mắt tròn cùng làn da là trắng bạc nổi bật.
“Cậu tên gì?”
“Dạ con tên Lâm Hạc.”
“Lâm Hạc? Vậy đi theo ta đến gặp đại thiếu gia.”
“Vâng.”
Trên đường đi quản gia không ngừng dặn dò Lâm Hạc, thì ra nơi này chính là nhà họ Lục. Một gia đình giàu có và quyền lực ở thành phố Thập Thành, nhà họ Lục nổi tiếng nhiều đời làm nghề gốm sứ. Những đồ thủ công mỹ nghệ dưới bàn tay tài hoa của những người thợ lành nghề ở đây luôn được giới thượng lưu ưa thích, những món hàng từ đồ dùng hàng ngày hay là đồ xuất đi nơi khác điều là mặt hàng thượng hạng có giá đắt đỏ.
Lần này nhà họ Lục tuyển thêm người làm, cũng chỉ vài ba cậu nhóc đến làm việc vặt mà thôi. Lâm Hạc nghe quản gia nói mà gật gù, cậu sẽ đi làm người hầu cho đại thiếu gia Lục An.
“Thiếu gia vốn rất kiệm lời, bình thường không thích giao lưu nhiều với ai. Cháu vào làm việc phải hết sức để ý không được làm thiếu gia phật ý, nếu những việc không biết thì hỏi ta hoặc mấy dì ở nhà chính.”
“Vâng, cháu hiểu rồi.”
“À còn nữa, đấy là phòng ngủ của cậu. Đồ mặc ta đã chuẩn bị sẵn rồi, mau đi vào thay đi. Thay xong ta mang đi gặp thiếu gia.”
“Vâng.” Lâm Hạc kéo vali đi vào cửa, nơi cậu ở là một gian phòng nhỏ kín đáo nhưng đồ dùng bên trong cũng không phải rẻ. Đầy đủ và tốt còn hơn ở nhà cậu lúc trước nhiều, càng nhìn cậu càng kinh ngạc. Phòng cho người ở mà cũng quá sang trọng rồi.
Lâm Hạc lấy xấp đồ để sẵn bên giường ngủ thay vào, đem vali đặt ở cuối giường chỉnh lại quần áo rồi ra ngoài. Dù chỉ là một người ở nhưng lại có phòng riêng, đây là thứ mà trước giờ cậu có mơ cũng không có được.
“Đi thôi!” Quản gia nhìn Lâm Hạc hài lòng dẫn đường, cậu nhìn bóng lưng của ông cúi mặt xuống đi về phía trước. Hai chân không ngừng đuổi theo nhẹ nhàng không dám phát ra tiếng động lớn.
Trong khuôn viên nhà họ Lục rất rộng và nhiều phòng, mỗi một hành lang nối đuôi lại có một kiểu kiến trúc khác nhau. Bên ngoài sân viện trồng rất nhiều loại hoa và cây cảnh mà Lâm Hạc chưa nhìn thấy bao giờ, quản gia nhìn thấy cậu ngơ ngác nhìn mọi thứ mà cười cười.
“Ở đây có nhiều gian phòng, điều là nơi ở của chủ nhân và người ở. Mỗi viện sẽ có một khu phòng nhỏ để cho người hầu ở riêng nhưng đảm bảo khi chủ cần thì chúng ta có mặt đúng lúc. Chỉ có nơi ở của đại thiếu gia trước giờ không có gian phòng cho người hầu, cho nên tạm thời cậu ở chỗ này trước.”
“Vâng.”
“Còn nữa, thiếu gia thích yên tĩnh cho nên khi vào viện đặc biệt không có gì cấp bách đừng làm phiền cậu ấy.”
“Vâng, cháu hiểu rồi.”
“Ngày cơm ăn ba bữa của thiếu gia vào những canh giờ sau, học thuộc kẻo quên. Các người ở trong nhà điều có giờ ăn khác nhau, mỗi lần cách giờ ăn của chủ nhân 30 phút. Tắm rửa sinh hoạt hàng ngày điều có thông báo và lịch cụ thể trong sổ tay này, cầm lấy tối về học dần.”
“Vâng.”