Lưới Tình Của Đại Boss
Chương 4: Ám Sát Trong Đêm
“Chủ Tịch!”
Lâm Hạc Thần bước xuống xe, bộ dạng uể oải bước qua khung cửa phất tay với hai tên vệ sĩ. Bọn họ là nhân viên của anh, có trách thì trách chính anh chạy tới đây làm rể khiến cho đàn em không yên tâm cho hai tên này qua đây canh cửa. Tài xế nhìn thấy Lâm Hạc Thần an toàn bước vào nhà thì cũng lên xe lái ô tô quay lại biệt thự lớn, anh ta chỉ có nhiệm vụ mỗi ngày đưa đón lão đại đi về.
Cánh cửa nhà lớn đóng lại im lìm, Lâm Hạc Thần bước nhẹ nhàng mở cửa theo thói quen. Anh biết mấy người nhà họ Lý hôm nay không có ở nhà ngoại trừ Lý Thiên Tư, vòng qua đại sảnh bước vào lối hành lang đi về phòng ngủ đôi chân thon dài nhẹ nhàng bước vào trong phòng đóng cửa lại, vẫn bộ dáng thường ngày khuôn mặt có phần vui vẻ. Lúc nảy anh có nhìn ánh đèn từ phòng làm việc của Lý Thiên Tư thấy đã tắt đèn có lẽ cô đã đi ngủ, bình thường cô cũng chẳng để ý đến anh làm gì nên Lâm Hạc Thần yên tâm bước vào phòng ngủ đóng cửa lại.
Vừa tắm rửa thay đồ nằm xuống giường đã cảm thấy có gì đó không đúng, âm thanh của xe có phần hơi khác bình thường hình như rất nhiều chiếc xe ô tô từ xa vọng lại gần. Anh ngồi dậy bước lại vén rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài thấy hai chiếc ô tô màu đen đang tiến đến cổng biệt thự, nhìn không hề bình thường chút nào. Lâm Hạc Thần nhíu mày vội lấy áo sơ mi mặc vào mở cửa lên phòng của Lý Thiên Tư, anh biết sẽ có chuyện không hay sắp xảy ra.
Quả nhiên bên ngoài vang lên âm thanh của gậy gộc, hai nhân viên canh cổng đánh nhau túi bụi với bọn người áo đen. Những vệ sĩ an ninh đang gác xung quanh nhà cũng đã tập trung lực lượng lại xông ra ngoài, Lâm Hạc Thần vội chạy lên phòng Lý Thiên Tư tay anh gõ cửa phòng ba cái không thấy cô hồi âm. Bây giờ rõ ràng mới hơn mười giờ đêm nhưng cô đã ngủ rất sâu khác hẳn ngày bình thường, Lâm Hạc Thần đạp tung cánh cửa lao vào giường ngủ.
“Thiên Tư em mau dậy đi!”
“Thiên Tư mau tỉnh lại!” Vừa ngồi xuống ôm đầu cô đặt lên đùi mình, anh nghe tiếng còi báo động bên ngoài cửa biệt thự. Quả nhiên có người muốn hại vợ con của anh, Lâm Hạc Thần để cô nằm xuống cầm điện thoại trong túi nhấn máy gọi.
Bản thân anh vô cùng chắc chắn bọn người này muốn nhằm vào Lý Thiên Tư, cô đã đắc tội không ít người. Dự án lần này có vô số kẻ muốn Lý thị rớt đài, bởi vì lợi ích quá lớn có rất nhiều thứ khiến cho bọn họ thèm khát.
Trở lại một tiếng trước trong mơ hồ Lý Thiên Tư cảm thấy đầu của mình đau đớn choáng váng cô muốn mở mắt ra nhưng cả người nặng trịch. Rất muốn gào khóc để cho thoát khỏi nỗi sợ hãi, đúng lúc cơ thể nặng nề thì cô cảm nhận được có bàn tay ai đó ôm lấy mình. Giọng nói trầm ấm có lo lắng gọi tên mình hơi ấm của người đàn ông đó khiến tim cô ấm áp thao thức.
“Anh là ai?” Đôi mắt cô tuy chưa thể mở ra nhưng cô có thể cảm nhận được giọng nói này ấm áp quen thuộc.
“Đến chồng em mà em còn không nhớ tên sao? Em không nhớ cả anh hay sao?” Lâm Hạc Thần biết cô đang dò hỏi cũng muốn chọc cho cô mở mang ra.
Đợi ít hôm nữa để xem anh trị cô thế nào? Nếu như sự xuất hiện của anh khiến cho bon người kia áp lực đến vậy anh sẽ đưa về thế cân bằng.
“Là anh sao?” Lý Thiên Tư dùng bàn tay xoa trán mở nhìn trần nhà rồi nhìn qua nơi anh đang đứng.
Cô biết có chuyện nghiêm trọng xảy ra thì anh mới có mặt ở phòng của cô lúc này, nhưng lúc cô nhìn rõ hơn mới sửng sốt vì sao một người hiền lành có lúc hơi bần bần như anh lại biết cầm súng. Mà khẩu súng kia sao lại ở trên người anh? Rốt cuộc anh là ai?
Thấy cô thất thần anh cũng không giải thích vội quan sát bên ngoài, tình hình có vể như vệ sĩ đã thất thủ rồi.
“Em mau mặc áo khoác vào lại đây với tôi.” Giọng Lâm Hạc Thần nghiêm túc lạ thường, Lý Thiên Tư chẳng dám cãi lời anh ngoan ngoãn làm theo.
Đợi cho thân ảnh bé nhỏ đến bên cạnh mình, Lâm Hạc Thần liền kéo tay cô vào lòng mình che chở. Không đầy năm phút sau tiếng bước chân của bọn áo đen đã tiến vào cửa chính biệt thự.
“Suỵt!” Lâm Hạc Thần đặt tay lên môi Lý Thiên Tư kéo cô đứng nép vào một bên bên cửa phòng.
“Rầm!” Một chân tên áo đen đá vào cửa tiếp theo là cả bọn nã súng vào liên tục.
“Đoàng… đoàng… đoàng!”
Bọn chúng không vào ngay lập tức được vì cửa có mật khẩu đã bị Lý Thiên Tư khóa trái bằng vân tay, cô nhìn Lâm Hạc Thần một cái. Rõ ràng lâu nay ở trong nhà cô không cảnh giác anh, tin tưởng anh nếu không sao ban nãy anh có thể thuận lợi vào phòng mình được dễ dàng.
Lâm Hạc Thần không đọc suy nghĩ của cô, đôi tay nắm chặt súng nhắm một phát bắn ra.
“A…!” Một tiếng hét vang lên, người ngoài cửa đã nằm xuống nền một tên rồi.
Tiếp theo là tiếng súng hai bên bắn ra đinh tai nhức óc, Lý Thiên Tư hết sức lo lắng nhìn người chồng trên danh nghĩa đang liều mạng bảo vệ cô.
“Cẩn thận!” Lý Thiên Tư nhìn thấy có một tên đang leo ban công cô định hét lên tên đó đã nhắm vào cô mà bắn.
Lâm Hạc Thần vừa kịp quay người bắn vào trán tên đó một phát máu bắn ra tung tóe, thân người hắn ta bay xuống đất. Viên đạn bay tới may mà anh đẩy cô ngã xuống sàng cùng lúc xử lý hai tên đang có ý định xông vào cửa.
Một loạt quá trình khiến tim cô bấn loạn ngày hôm nay thật sự là kinh hoàng, mùi máu tanh bay nồng nặc trong không khí khiến cổ họng cô buồn nôn. Theo quán tính cô ôm lấy bụng nhíu chặt mày bảo vệ em bé, nhìn người đàn ông đang che chở cho hai mẹ con. Cô ước anh là cha đứa bé trong bụng mình, nếu anh là cha đứa bé cô sẽ có cái cớ mà để anh bảo vệ hai mẹ con. Hiện tại cô chỉ thấy bản thân may mắn nhưng cũng là gián tiếp mang một người đàn ông như anh vào vòng xoáy máu me này, không biết anh là ai nhưng anh đã ở bên cạnh mình thật sự khó mà không có cảm tình và biết ơn anh.
“Em không sao chứ?” Lâm Hạc Thần nói, anh cho rằng cô bị hoảng sợ quá độ khiến cho bản thân đau bụng.
“Có lẽ em cần nghỉ ngơi.” Cô nhẹ nhàng thở hơi ra nói với anh.
Bên ngoài im ắng lạ thường, anh không cho rằng bọn áo đen có bấy nhiêu người. Quả nhiên anh vừa ôm cô nép vào góc phòng đã nghe rất nhỏ tiếng giày va chạm trên nền gạch. Lần này kinh nghiệm hơn cô thông minh để hơi thở của mình thật khẽ và chú ý từng âm thanh để anh quan sát xử lý tình huống một cách chính xác.
“Đoàng!… Đoàng!”
Hai tên áo đen còn chưa kịp định thần thì hai viên đạn đã cắm vào đầu, bọn chúng ngã gục xuống nền gạch trắng máu tươi chảy ra khắp sàn nhà. Lý Thiên Tư không nhịn được nữa nôn thốc nôn tháo, Lâm Hạc Thần vội dìu cô vào nhà vệ sinh. Một tay vuốt lưng một tay cầm điện thoại gọi cho cấp dưới để bọn họ đến dọn dẹp hiện trường hỗn loạn này.