1. Home
  2. Boylove
  3. Bác Sĩ Hạo Muốn Kết Hôn Rồi
  4. Chương 1: Trời Sinh Mặt Hoa Da Phấn

Bác Sĩ Hạo Muốn Kết Hôn Rồi

Chương 1: Trời Sinh Mặt Hoa Da Phấn

tiếp ❯
> Vùng nông thôn quê nhà của Dương Tuấn.

Căn phòng nhỏ với một chiếc bàn học và một tủ đồ, một chiếc giường có trang trí mấy poster linh tinh đủ màu sắc. Cậu mặc bộ đồ ngủ dài màu đen ngồi trên giường nhỏ, chăn che lên nửa người, khuôn mặt đờ đẫn với cái đầu tóc bù xù sau một đêm ngon giấc. Vì còn ngái ngủ nên ánh mắt còn mơ màng, con ngươi đen láy của cậu lay động ẩn sau đôi mi dài chớp chớp.

Dương Tuấn nhìn ra cửa sổ bằng kính có chiếc rèm xanh da trời, bên ngoài vẫn chưa sáng hẳn.

Vì mệt mỏi chưa ngủ đủ giấc nên cậu chưa muốn dậy sớm, hôm qua ba nói cậu phải dậy sớm để cùng ông đi trồng cây, nhưng trước giờ cậu không có thói quen này nên phải đợi một lúc tinh thần mới tỉnh táo. Cậu đưa chân bước xuống giường, mang đôi dép màu lam ra phòng ngủ. Rất nhanh đã đi nhanh ra ngoài gian phía sau nhà đánh răng rửa mặt, bàn tay trắng hồng đụng nước lạnh tê tay khiến cậu suýt xoa. Ngước mắt nhìn dây thiên lý đang nở hoa cậu lại nhớ đến mẹ ngày trước hay làm món bò xào thiên lý.

Xoắn áo dài vươn tay ra múc nước từ trong bể, tiếng nước va chạm với ca và va vào thành bể tạo nên âm thanh “loạt xoạt”. Dương Tuấn nhấc tay phải lên tay trái cầm bot đánh răng đã bôi kem, chuẩn bị vệ sinh răng miệng. Nhưng cánh tay kia còn chưa tới nơi đã bị một đôi tay khác lấy ca nước đi mất. Cậu nhìn về phía sau thấy người cầm cái ca là em gái Dương Thiên Ly, Dương Tuấn thật sự muốn đập cho cô một cái, mỗi lần làm gì điều bị em gái này phá ngang khiến cậu sôi máu. Dương Thiên Ly năm nay mười lăm tuổi so với Dương Tuấn nhỏ hơn ba tuổi, cô đang học năm cuối cấp hai. Thường ngày vẫn phải đi học sớm nhưng hôm nay là cuối tuần nên ở nhà phụ ba mẹ làm việc nhà. Thỉnh thoảng hay trêu anh hai nên cô nhóc biết tính anh, Dương Thiên Ly thì cười hihi đưa ca cho cậu, miệng còn lảm nhảm Dương Tuấn khó tính. Khuôn mặt tròn tròn với bím tóc đuôi sam được mẹ thắt cho mỗi ngày khiến cho Dương Thiên Ly xinh xắn hơn.

Ông Dương Tường đang ngồi uống trà, ở nhà trên. Mắt nhìn đồng hồ xem giờ vội gọi bà Minh Hân chuẩn bị cho bữa cơm sáng nhanh một chút.

“Bà nó nhanh giục hai đứa nhỏ kia nhanh nhanh ăn rồi còn đi làm.” Ông Dương Tường năm nay đã năm mươi tuổi rồi so với mấy ông bạn hàng xóm thì trẻ hơn họ một chút, mỗi ngày ngoài làm việc đồng án thì cùng mấy ông bạn đánh cờ.

“Đợi một chút còn món canh nữa là xong ngay.” Bà Minh Hân năm nay bốn mươi lăm tuổi, là mẫu phụ nữ nông thôn gương mẫu.

“Hai đứa kia nhanh tay vào ăn cơm đi làm.”

Từ phòng bếp truyền lên tiếng của bà Minh Hân cùng tiếng lạch cạch của dao thớt. Dương Tuấn vệ sinh xong đi vào bếp nhìn bà Minh Hân đang dọn mâm cơm, cậu còn lén lút dùng đũa gắp món gà kho trong dĩa đưa lên môi. Dương Thiên Ly bước vào sau tranh thủ dọn cơm nhìn anh trai gắp thức ăn trong nồi cho vào miệng, hai hàng lông mày dựng lên tức giận mắng.

“Mẹ, anh hai lại ăn vụng này.”

Đáp lại cô chỉ là cái lờm của cậu, việc hai anh em đấu mồm luôn là chuyện thường ở nhà, bà Minh Hân cũng không nói thêm cứ để mặc hai đứa hơn thua. Buổi sáng không khí cả nhà ăn cơm cùng nhau ấm áp hơn, mặc dù cơm canh không được cầu kì chỉ có rau lan luộc chấm mắm cái, vài lá khổ qua nấu canh với thịt bò nhưng mọi người ăn rất vui vẻ.

15 phút sau.

Dương Tuấn mặc một bộ đồ màu cafe trên người đầu đội một cái mũ lưỡi trai, chân đi dép tổ ong cậu mang theo cái cuốc đi ra khỏi cổng. Trong nhà ông Dương Tường cũng mang một cái cuốc, tay sách theo chai nước, nhìn con trai ông không khỏi lo lắng hôm nay có kịp trồng hết cây trên rẫy không. Tuy Dương Tuấn là con nhà nông chính gốc nhưng từ nhỏ so với việc học hành thì cậu chẳng làm nông được mấy lần, cậu có thể ăn học thành tích cao trong tất cả các môn học, đẹp trai đáng để con gái mơ ước, da trắng cũng đáng để mọi người ghen tỵ. Nhưng việc làm tay chân thì không giỏi, ông còn nhớ có một lần cho cậu đi cày ruộng kết quả cả buổi Dương Tuấn cũng chưa cày xong ruộng còn khiến con bò mệt lã không nổi ăn. Khẽ lắc đầu ông Dương Tường đội nón bà Minh Hân mới mua hôm qua, đi ra dẫn theo quý tử Dương Tuấn đi trồng cây. Trong nhà Dương Thiên Ly ngồi trên ghế gỗ mè nheo với mẹ, dù sao cô cũng tin tưởng vào mắt nhìn của mình.

“Mẹ nói xem anh hai tại sao lại kì cục như vậy? Con là con gái mà còn xấu hơn anh ấy, anh không những đẹp trai học giỏi còn con học cũng không bằng một nữa.”

Bà Minh Hân ngồi đan khăn len trên tay, đầu cũng không ngước lên trả lời. Bà cũng thấy lạ nữa là ai, sinh hai đứa con chẳng đứa nào giống nhau.

“Trời sinh voi, đất sinh cỏ không ai giống ai. Con thì làm sao lại đi phân biệt với anh trai cho được, nhìn xem mẹ cũng đâu có thiên vị nó hơn con.”

Dương Thiên Ly vẫn đang bất bình cô ngồi xuống bàn hai tay chống cằm nói.

“Nhưng mẹ không thấy là có việc anh ấy thua con sao? Tại sao việc nông con luôn làm tốt được mà anh hai lại không làm được? Còn nữa nhìn đi nhìn lại con giống như bị nam hóa còn anh hai thì bị nữ hóa ấy.”

Cuối cùng bà Minh Hân cũng bỏ hẳn cuộn len ra, ngồi suy nghĩ chuyện con gái nói.

“Đúng vậy, anh con cũng không làm tốt việc nông bằng con chứng tỏ nó là người dành cho công việc nhẹ nhàng, làm công chức nhà nước. Còn con làm nông rất giỏi xem ra mẹ và ba con phải cân nhắc lần sau nên mang đứa nào đi làm rẫy thôi.”

Bà Minh Hân nói cũng không nhìn DươngThiên Ly điệu bộ của bà như đang phát hiện ra cái gì mới mẽ lắm vậy.

“Trời ơi, tại sao con sinh ra hai đứa con ông lại cho chúng lẫn lộn giới tính thế hả? Bây giờ cho một đứa nghỉ học ở nhà làm nông cũng tốt đỡ mất tiền thuê nhân công hằng năm.”

Dương Thiên Ly nghe xong mắt nổ đom đóm, mẹ đang muốn cô nghĩ học hay sao? Không được việc này không công bằng.

“Mẹ! Anh hai mà không sớm có bạn gái con nghĩ là nên tìm cho anh ấy một nhà nào đó gả đi cho xứng danh công tử bột. Trưa nay mà mẹ không thấy bộ dáng sống giở chết giở của anh ấy thì con sẽ nhịn ăn ở nhà cho mẹ xem.”

Bà cảm thấy vấn đề này càng nói càng không có đường ra nghĩ qua hồi lâu, sẵn lúc mấy con bò trong chuồng kêu lên bà liền cho con gái một công việc.

“Thiên Ly mang áo khoác vào, cầm cái liềm mang theo hai cái bao đi nhanh ra ruộng cắt cỏ cho bò ăn đi.” Hậm hực sau tranh cải nhưng Dương Thiên Ly cũng kết thúc sự biện bạch đứng lên đi cắt cỏ.

Trên đồi…

Trên một cái đồi cao cao, trời nắng chói chang có hai người đang cần mẫn cuốc đất. Từ sáng đến giờ hai cha con Dương Tuấn đã trồng gần xong cái rẫy đá cheo leo này. Cậu cuốc một cái lại nghĩ một lần, cậu nhìn ba mình đang trồng từng cái cây non vào hốc đất không khỏi cảm thán, cậu đúng là không thích hợp để làm nông.

Úông một ngụm nước, làm tan cơn khát nơi cuống họng Dương Tuấn đưa tay che nắng từ nơi hai người đang đứng có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ bên dưới được thu nhỏ lại trong lòng bàn tay. Ngày mai cậu lên thành phố học rồi, không còn đi phơi nắng nữa nhưng trong lòng Dương Tuấn không hiểu sao dâng lên một hồi khó chịu.

Trời nắng thế này không biết đã bao lâu rồi không có một hạt mưa, không biết những cây non kia có thể sống tiếp qua tuần này hay không. Dương Tường vất vả như vậy đã nữa đời người rồi, cũng đủ đến lúc tuổi già hưởng thụ. Nhưng mà hoàn cảnh nhà nông là như vậy, cho dù bạn muốn nghĩ ngơi cũng rất khó khăn vài tháng nữa là tới mùa lúa thì càng không có thời gian nghĩ ngơi nữa.

“Ba chúng ta về thôi, đã 11 giờ rồi ạ. Nắng nóng dã man ba con mình mà ở đây thêm chút nữa thì nó nướng chín luôn á.”

Cậu nhìn xuống sườn đồi, bên dưới có một con suối nhỏ nước chảy ra từ trong khe núi trong vắt, tiếng nước róc rách trôi qua những mõm đá đủ hình dạng. Bỗng chốc trong lòng trở nên tĩnh lặng lạ thường, Dương Tường vác cuốc đi xuống núi cùng Dương Tuấn về nhà. Trên một gò đất cao có cây xoài đang mùa ra trái, cành cây xum xuê quả làm người ta thấy liền muốn hái.

Dương Tuấn ngồi xuống suối rửa mặt xong nhảy qua hai hòn đá, tay cầm cái nón chạy lại cây xoài lựa những quả to nhất, ngon nhất hái xuống.

“Ba cây xoài này năm nay trái ra nhiều quá, con hái thật nhiều đem về cho mẹ làm mắm xoài để ăn bún là number one đó.”

“Ừm, hái ít thôi kẻo về ăn không hết thì phí lắm.”

Dương Minh cũng thích ăn xoài, hai cha con tâm đầu ý hợp chọn quả to trên cành hái xuống.Vừa hái cậu vừa lảm nhảm, nếu cậu còn ở nhà thì nhất định ngày nào cũng chuẩn bị muối ớt thiệt ngon để vào đây ăn xoài rồi. Hye… chỉ tiếc là mai đi rồi.

“Cây xoài này hôm nay con không ăn thì mai mốt không còn cơ hội đâu, ba đừng có tiếc nữa. Vài ngày mà đám nhóc trong xóm thôn phát hiện ra thì ngay cả trái non cũng không còn.”

12 giờ hai bóng người mồ hôi nhễ nhại, ông Dương Tường ôm hai cái nón xoài đi trước, Dương Tuấn vác hai cái cuốc đi theo sau lê lết về nhà. Đúng một ngày vất vả… nhìn tướng đi của Dương Tuấn thất tha thất thỉu.

Nhà bọn họ ở nông thôn không được khá giả như mấy nhà hàng xóm, nên mấy mùa vụ gia đình sẽ chăm chỉ làm việc thì đủ ăn. Một ít lương thực sẽ dư cho mùa mưa vừa đủ dùng, trong khi đó Dương Tuấn nhiều lần học giỏi có học bỗng nên đỡ cho ba mẹ rất nhiều. Những lúc cần làm việc để chi tiêu thì cậu sẽ cho em gái một phần, nghĩ đến khoảng thời gian theo đuổi đam mê. Dương Tuấn hay đặc mục tiêu phấn đấu, còn nghĩ sau này làm cái gì ra tiền để phụ phí học ở trường đỡ phần nào cho ba mẹ.

Cũng vì cậu tích cực hơn bạn bè nên đôi khi sẽ bị các bạn xa lánh vì sợ sẽ bị cậu lấn át. Lần này vẫn là mong có một tình bạn đích thực ở nơi trường mới, cậu rất mong chờ tương lai của chính mình.

 

 

p
tiếp ❯

Chức năng bình luận hiện chỉ có thể hoạt động sau khi bạn đăng nhập!

Bình luận gần đây

https://reviewbookvn.com
ElvinAcampQN ElvinAcampQN 2 tháng trước
Какие экологические проекты реализуются РЅР° вашем предприятии? Как РѕРЅРё влияют РЅР° бизнес Рё общественное мнение? Спасибо что ответили
https://reviewbookvn.com
DonaldnenBX DonaldnenBX 6 tháng trước
loli porn ==> biturl.top/qeAJJf rlys.nl/6epap3 <==
https://reviewbookvn.com
LewisRoortGU LewisRoortGU 6 tháng trước
loli irish colleen cp pthc ==> biturl.top/qeAJJf rlys.nl/6epap3 <==
https://reviewbookvn.com
Phiêu Vũ 9 tháng trước
Dạ do em bận quá hi.
https://reviewbookvn.com
Phiêu Vũ 9 tháng trước
chuyển khoản cho mình nha, bạn nhắn tinq ua facebook cho mình.
Đồng ý Cookie
Trang web này sử dụng Cookie để nâng cao trải nghiệm duyệt web của bạn và cung cấp các đề xuất được cá nhân hóa. Bằng cách chấp nhận để sử dụng trang web của chúng tôi